Thuyền bắt đầu di chuyển, một cơn gió mát từ cửa sổ thuyền thổi vào, hơi nóng trên mặt lập tức giảm bớt…
Đột nhiên, thuyền lắc mạnh một cái.
Một cái rìu từ bên cạnh Hồ Mạn Mạn bay vào, người đàn ông lập tức kéo cô lại, rút s.ú.n.g b.ắ.n về phía bên cạnh.
Anh quát khẽ một tiếng, ra lệnh cho những quân nhân xung quanh: "Chiến đấu!"
Hồ Mạn Mạn cảm thấy toàn thân không thoải mái, chưa kịp phản ứng, đã bị người đàn ông kéo qua, thuyền lắc mạnh, cô đứng không vững, lập tức dựa vào vai người đàn ông, khuôn mặt mềm mại va vào cơ bắp của anh.
"Ưm." Có chút đau, cô rên lên một tiếng.
Hầu kết của Thẩm Kỉ Đường khẽ lăn lộn lên xuống, động tác cũng khựng lại một chút.
Hít thở một cái, anh dùng cánh tay dài đẩy cô vào vị trí gần trong khoang thuyền.
Vị trí cô vừa đứng, một chiếc rìu sắc bén đã đ.â.m vào, đáy thuyền bị thủng, nước ào ào tràn vào.
Thẩm Kỉ Đường rút súng, b.ắ.n vào cánh tay đang cầm rìu.
Sắc mặt Hồ Mạn Mạn trắng bệch, đầu óc cũng trống rỗng, m.á.u b.ắ.n lên, cô quay đầu nhắm mắt lại.
Tiếng súng, tiếng kêu la vang lên, thuyền lắc lư trên mặt nước, khi cô mở mắt ra, thấy một gương mặt đầy máu, một người đàn ông trung niên trong khoang thuyền đang rên rỉ, ông ta bò lại như người đuối nước nắm lấy mắt cá chân cô.
"Cứu, tôi…" Người đàn ông trung niên suy yếu thở hổn hển.
Máu đỏ thẫm nhuộm đỏ mắt cá chân trắng ngần của cô, Hồ Mạn Mạn hít một hơi lạnh, thân thể mềm nhũn càng khó di chuyển, vừa định lùi lại thì cô đã dựa vào một n.g.ự.c rộng lớn, sau đó, người đàn ông nắm lấy mắt cá chân cô bị đá văng ra xa tới mười bước!
BANG.
Một tiếng s.ú.n.g đinh tai nhức óc vang lên, chất lỏng vàng, trắng và đỏ văng tung tóe khắp khoang thuyền, Hồ Mạn Mạn đứng đơ ở đó, không thể động đậy, phía sau, người đàn ông đeo kính râm thu s.ú.n.g lại, nét mặt vẫn lạnh lùng. Đột nhiên, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô ra khỏi khoang thuyền, giao cho người chèo thuyền.
"Thu đội. Quay về trại."
Người đàn ông ra lệnh, ngay lập tức không ngoảnh lại dẫn theo một hàng quân nhân xuống thuyền.
Hồ Mạn Mạn lần đầu cảm thấy được, khoảng cách của một con sông lại xa xôi đến vậy.
Người chèo thuyền cũng mướt mồ hôi cập bến, nếu không phải túi tiền trong túi còn ấm, ông ta cũng tưởng như đang mơ.
"Cô gái, đến bến rồi."
"Ồ, ồ, được."
Hồ Mạn Mạn xuống thuyền, chân bất giác mềm nhũn, dựa vào thân cây liễu.
Bên bờ đã tụ tập đông người xem, bàn tán xôn xao.
"Vừa rồi là thiếu soái của chúng ta phải không? Ai da, thật uy phong!"
"Đúng vậy, anh ấy là người trong lòng biết bao cô gái ở Thượng Hải đấy!"
"Những tên thủy phỉ quậy phá ở khu vực này, chỉ cần ba bốn lần là dẹp hết."
"Mạn Mạn!" Một tiếng kêu chói tai từ trong đám đông truyền đến, một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ thẫm chạy đến bên cây liễu, nắm lấy Hồ Mạn Mạn, nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng thở phào: "May mà em không sao."
Hồ Mạn Mạn cũng tỉnh táo lại: "Chị cả, chị, chị đến rồi."
Người đến chính là chị cả Hồ Oánh Oánh, chị ấy cầm khăn tay lau sạch m.á.u và mồ hôi trên mặt Hồ Mạn Mạn: "Bị sợ hãi rồi phải không? Đừng lo, chị cả ở đây."