Ngày hôm sau, Vinh Quý phi dừng tất cả công việc ta đang làm, mỗi ngày chỉ cho ta làm một việc.

Đưa ngư tinh thảo cho Trương Quý nhân.

5

Ta cũng vui vì được nhàn rỗi, mỗi ngày làm xong việc thì cùng các cung nữ khác đến Huyền Thanh môn xem náo nhiệt.

Nghe bọn họ nói vị thị vệ có dung mạo xuất sắc nhất kia tên là Mạc Thư Khiêm, là chất tử của Hoàng hậu.

Ta đứng từ xa, tò mò dò xét hắn ta.

Mắt mày thanh tú, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, như một điểm sáng ánh lên trên viên ngọc. Nhìn có vẻ mềm mại, nhưng thực tế lại cứng rắn vô cùng.

Các cung nữ từng người từng người gần như bị mê thành kẻ ngốc, đều đỏ mặt tặng quà cho hắn ta, khiến những thị vệ khác xúm lại trêu chọc.

"Khô thì c.h.ế.t khô, ngập thì c.h.ế.t ngập. Từ trên xuống dưới, từ phi tần của Hoàng thượng đến tiểu cung nữ đều bị ngươi mê đến ngẩn ngơ. Thư Khiêm, ngươi có thể chia cho mấy huynh đệ chút vận đào hoa không?"

Cố tình tên Mạc Thư Khiêm trời sinh bản tính phong lưu, không đặt nữ nhân vào mắt. Những chiếc bánh do cung nữ mang đến, hắn ta rộng rãi chia cho những người khác.

Ngay trước mặt bọn họ, hắn ta chẳng hề e ngại mà trêu đùa:

"Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Các ngươi đã thích ta như vậy, thì ta đành miễn cưỡng nhận lấy vậy."

Các cung nữ e thẹn đỏ mặt.

Hắn ta đắc ý ngẩng cao đầu, chỉ thiếu nước nằm xuống đất chống đẩy một trăm cái để mê hoặc c.h.ế.t bọn họ.

Ta khẽ nhếch môi, giả vờ thất vọng:

"Mạc thị vệ quả thật bất phàm, nhưng sao ta nhớ lần trước trong trận xúc cúc, dường như Mạc thị vệ đã thua Lâm Thiếu tướng."

Giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ truyền đến tai Mạc Thư Khiêm. Những chiếc bánh trong tay hắn ta lập tức chẳng còn thơm ngon nữa. Dường như ta đã chạm đúng vào chỗ đau của hắn ta.

Hắn ta quay đầu lại, thành công định vị ánh mắt trên người ta.

Cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn ta, ta sợ hãi run rẩy, vội vàng xua tay giải thích:

"Ơ... có, có lẽ ta nhớ nhầm rồi. Mạc thị vệ thần võ bất phàm như vậy, trận đấu hôm đó làm sao có thể thua Lâm thiếu tướng được chứ. Chắc chắn là ta nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi."

Ta định lẹ chân chuồn đi, lại bị hắn ta túm cổ áo kéo lại như xách gà con.

Hắn ta đưa mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới, mặt mũi cau có, giọng điệu vô cùng khó chịu:

"Nào nào nào, ngươi đừng đi. Hôm nay bổn thị vệ sẽ giải thích rõ cho ngươi, vì sao quả cầu đó ta không đỡ được!"

Nói đến chỗ quan trọng, thân thể ta và Mạc Thư Khiêm càng lúc càng gần nhau, nhìn từ xa như một đôi quyến lữ.

Từ khi Trương Quý nhân có thai, Hoàng thượng đã ban riêng Chiêu Hoa điện cho nàng ta ở.

Trương Quý nhân thích ngư tinh thảo, mỗi lần ta đến, tỳ nữ đều khách sáo đón ta vào, Trương Quý nhân càng ăn ngon lành trước mặt ta.

Cứ thế nửa tháng trôi qua, trên người Quý nhân lại xuất hiện những nốt phát ban đỏ, sưng và ngứa, khiến nàng ta thức trắng đêm. Ngay cả khi vấn an Hoàng hậu cũng tinh thần mệt mỏi, suýt ngã xuống bậc thang.

Hoàng hậu là chủ của lục cung, đương nhiên phải quan tâm đặc biệt đến phi tần đang mang long tự.

Theo đó cũng xảy ra chuyện.

Vậy mà tra ra trong ngư tinh thảo có chất độc!

Chưa kịp điều tra, Vương ma ma đã đẩy ta ra gánh tội thay.

"Hoàng hậu minh giám, ngư tinh thảo từ Vĩnh Xuân cung gửi đi đều đã được Thái y kiểm tra mới yên tâm gửi cho Trương Quý nhân. Chắc chắn là tiểu cung nữ này công báo tư thù, cản trở từ trong, hãm hại Quý phi nương nương."

Hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, xoay xoay tràng hạt trong tay. Trên đầu nàng ta đội phượng quan tơ vàng lông chim trĩ, thân khoác triều phục thêu hoa văn san hô xích loan điểu triều phượng, khí độ ung dung.

Khác với vẻ diễm lệ phô trương của Quý phi, Hoàng hậu quý phái trang nhã, nhìn có vẻ ôn hòa thân thiện, khiến người ta không nhịn được muốn thân cận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play