Nghe xong bà ta không có biểu cảm gì liếc ta một cái, sau đó lạnh mặt ngồi xuống.
Vương ma ma là người lâu năm bên cạnh Quý phi, tuy không có thiện cảm với ta, nhưng vẫn không mất lễ nghĩa. Hai tay bà ta đan vào nhau, ngay ngắn đặt trên đầu gối.
"Không phải ngươi rất giỏi nịnh nọt chủ tử sao? Vậy từ nay việc quét dọn trong Vĩnh Xuân cung, ngươi gánh hết đi."
Ta lập tức bò đến bên cạnh bà ta, hai tay nâng trà lên quá đầu.
Cung kính, vô hại.
"Mời ma ma."
Lúc này sắc mặt bà ta mới dịu đi đôi chút.
Bà ta giữ vẻ cao ngạo uống trà, không nhanh không chậm đuổi ta đi:
"Vĩnh Xuân cung của chúng ta không giống nội vụ phủ, không bao giờ thiếu loại chó biết nịnh nọt chủ tử. Thu lại cái tâm tư bẩn thỉu của ngươi mà làm việc cho đàng hoàng, nếu không cẩn thận da của ngươi."
Ta ấp úng mím môi, gấp đến mức không biết đặt tay chân ở đâu.
"Nô tỳ trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có cháu nhỏ gào khóc đòi ăn. Chỉ mong có ngày được nương nương ban thưởng thành đại cung nữ, nuôi sống cả nhà già trẻ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn khô khốc nhăn nhó, khóc đến nổi bong bóng nước mũi to tướng, trông thực sự ngu ngốc.
2
Trong mắt Vương ma ma lóe lên tia sáng, từ từ vẽ bánh vẽ:
"Yên tâm, chỉ cần ngươi làm tốt, đừng nói là trở thành đại cung nữ, ngay cả việc trở thành cận tỳ của nương nương cũng chỉ là sớm muộn mà thôi."
Dường như ta đã nhận được sự cổ vũ to lớn. mặt hiện lên ánh sáng đỏ kích động, cười lộ tám cái răng có vẻ hơi ngu ngốc, mãn nguyện rời đi.
Nhưng sau đó trong phòng lại vang lên tiếng cười lạnh lẽo:
"Cái thứ chỉ có tham vọng mà không có đầu óc. Còn muốn làm đại cung nữ, đúng là mơ mộng viển vông!"
Bọn họ không biết, khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt ta hoàn toàn biến mất, đôi mắt cũng lạnh như d.a.o băng.
Mỗi ngày ta dậy từ tờ mờ sáng, làm đến tận đêm khuya mới nghỉ. Cứ thế ngoan ngoãn làm một tháng, mệt đến mức mỗi tối ho không ngừng.
Thúy Liễu chê ta ồn, đuổi ta ra ngủ ở kho chứa củi. Còn ta, chẳng kêu ca, cũng không phản kháng, nhẫn nhục chịu khó.
Đúng là kẻ ngu ngốc.
Trong khoảng thời gian đó Hoàng thượng đến hai lần, mỗi lần ta đều trốn thật xa.
Thúy Liễu hỏi ta có phải là ngốc không.
"Người khác đều tranh nhau lên mặt trước mặt Hoàng thượng, còn ngươi thì hay rồi, chạy nhanh như bay."
Trước đó Hoàng thượng tình cờ khen nàng ta khéo tay. Từ đó về sau, Thúy Liễu liên tục ngắm nghía đôi tay mềm mại của mình dưới bóng cây.
Ngón tay như hành non, trắng nõn thon thả. Quả thật là một đôi tay khéo léo.
Nhưng ta lại nghĩ, năm đó Thúy Liễu đã cùng Vương ma ma dùng đôi tay trắng nõn mềm mại này, cưỡng ép rót rượu độc cho trưởng tỷ như thế nào.
Ta đứng dưới ánh nắng độc, lắc đầu như trống bỏi, bộ dạng đầu óc chậm chạp không biết linh hoạt.
"Không được đâu, ma ma nói phải làm nhiều việc, nương nương mới thích."
Thúy Liễu ngoài miệng mắng ta không biết tốt xấu, quay đầu lại lập tức đi báo tin.
Khi Vương ma ma dẫn nàng ta xuất hiện, ta đang ra sức đẩy ròng rọc giếng để múc nước. Sắc mặt tái nhợt, hai cánh tay run rẩy như cánh bướm vỗ. Rõ ràng mệt đến sắp chết, vậy mà vẫn ngốc nghếch tự cổ vũ bản thân cố gắng.
Thúy Liễu cười tới ngã tới ngã lui:
"Cứ tưởng là thứ gì ghê gớm, không ngờ lại là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp."
Vương ma ma "chậc chậc" lắc đầu:
"Người ta à, đều là c.h.ế.t vì ngu."
Ta giả vờ không nghe thấy lời chế giễu, hì hục tiếp tục cúi đầu làm việc cực nhọc.
Hoàng cung là nơi ăn thịt người, ta càng ngoan ngoãn chất phác, bọn họ càng được nước lấn tới.
Quý phi dùng mùi hương kỳ lạ làm vui lòng Hoàng thượng, mấy ngày liền được triệu đến Cần Chính điện hầu hạ, hận không thể cả người đều được thấm đẫm mùi hương.
Ban thưởng như nước chảy vào Vĩnh Xuân cung, Vương ma ma một chữ cũng không nhắc đến. Ngay cả việc chăm sóc hoa cỏ, sửa chữa mái nhà cũng đều ném hết cho ta làm.