Giọng nàng ta như nghẹn lại trong cổ họng, chua xót và khó nghe nhưng lại nhẹ đến mức khiến trái tim người ta run rẩy.

"Hoàng thượng, ngài từng nói cả một đời này, sẽ luôn có ngoại lệ dành cho Hàng Tuyết. Lời này, còn giá trị không?"

16

Trong đôi mắt Quý Kỳ Ngôn không hề có chút thay đổi, giọng nói trầm thấp mà có sức xuyên thấu.

"Trẫm vốn giữ lời như vàng đá. Chỉ cần phụ thân và huynh trưởng của ngươi còn chiến đấu ngoài chiến trường một ngày, chủ nhân Vĩnh Xuân cung vẫn là ngươi một ngày."

Thẩm Hàng Tuyết như bị một cái tát đánh tỉnh, đứng ngây người tại chỗ.

Cả người cứng đờ như pho tượng.

Nàng ta cố gắng điều chỉnh hơi thở muốn che giấu nỗi đau lòng, nhưng hơi thở run rẩy vẫn phản bội nàng ta.

Chắc là vì gió cát cuốn lên khi Quý Kỳ Ngôn ôm ngang hông ta làm mắt nàng ta bị mờ.

Từ phía sau truyền đến tiếng khóc đau đớn tuyệt vọng của Thẩm Hàng Tuyết.

"Hoàng thượng, sao ngài có thể đối xử với Hàng Tuyết như vậy!"

Tiếng khóc trầm đục như d.a.o đ.â.m vào người nhưng trong tai ta lại nghe vô cùng tuyệt diệu, như tiếng nhạc động lòng người nhất trên đời.

Đau khổ đi, gào thét đi.

Việc ta giỏi nhất, chính là khiến người ta sống không bằng chết.

Chờ đợi đi, ta sẽ khiến ngươi mãi mãi sống trong đau khổ.

Thẩm Hàng Tuyết ở trong cung nhiều năm, không chỉ dựa vào một mình Hoàng thượng làm chỗ dựa.

Bảy năm như một, ngày nào nàng ta cũng đến thỉnh an Thái hậu, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Sớm đã dựa vào tấm lòng hiếu thảo này, khiến Thái hậu cũng phải nhìn nàng ta bằng con mắt khác.

Trong Trường Hi cung, nàng ta khóc lóc thảm thiết, lên án ta là yêu phi họa quốc hại dân.

Từ khi ta xuất hiện, Hoàng thượng cần mẫn sáng suốt lại vô cớ không thượng triều, một lòng một dạ đặt hết lên người ta, cơm không thiết ăn, bỏ bê chính sự. Từng việc từng việc, từng chữ từng chữ nàng ta nói ra đều đẫm máu, ý muốn trừ khử ta ngay lập tức.

Nàng ta quỳ ngoài Trường Hi cung một ngày một đêm nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người.

Thái hậu không nói một lời, đuổi nàng ta về Vĩnh Xuân cung.

Nghe ma ma truyền lời nói, sớm khi Chung Quý nhân chỉ là cung nữ, Thái hậu đã từng cảnh cáo Hoàng thượng.

Lúc đó duyên phận còn nông cạn, Chung Quý nhân cũng một lòng muốn rời cung.

Đáng trách chỉ vì Vinh Chiêu nghi nhiều chuyện, nhất định phải tự tay đặt Chung Quý nhân vào chỗ chết.

Ngược lại khiến Hoàng thượng chợt tỉnh ngộ, quyết tâm giữ Chung Quý nhân bên cạnh bảo vệ.

Ngụ ý là: nghiệp chướng do chính tay Thẩm Hàng Tuyết gây ra, sao giờ còn mặt mũi nào đến Trường Hi cung cầu xin ý chỉ.

Khi tỳ nữ Thu Sương nói tin tức thăm dò được cho ta nghe, ta đang đùa giỡn với con vẹt Mạc Thư Khiêm gửi tặng.

Lông vũ xanh lục xen kẽ, màu sắc tươi sáng, vui vẻ nhảy nhót trong lồng.

Thu Sương là tiểu cung nữ ta quen biết ở Nội vụ phủ.

Nàng ấy muốn nói lại thôi.

"Mạc đại nhân gan to quá rồi. Ai mà không biết, nương nương hiện giờ là người Hoàng thượng yêu thích nhất. Hắn ta dám đưa đồ cho người ngay dưới mí mắt Hoàng thượng, hay là... vẫn nên trả lại đi?"

Thu Sương lo lắng Hoàng thượng biết được xuất xứ của con vẹt, sẽ tức giận hiểu lầm.

Ta lại tùy ý gõ gõ vào lồng, giọng nói lười biếng mở lời.

"Nuôi nấng yêu chiều như vậy, g.i.ế.c thì đáng tiếc lắm, không bằng hầm ăn."

Giống như kỳ thủ trên bàn cờ.

Quý Kỳ Ngôn và Mạc Thư Khiêm, xùng lắm chỉ là quân cờ trong tay ta mà thôi.

Trận tuyết đầu mùa ủ đã nhiều ngày, cuối cùng cũng rơi xuống.

Nghe tin ta mang con vẹt Mạc Thư Khiêm tặng hầm ăn, niềm vui của Quý Kỳ Ngôn hiện rõ trên nét mặt, hắn ta bất chấp mọi người can ngăn, kiên quyết phong hào cho ta là: Thuần.

Ý là tâm tính thuần lương, giữ gìn không thay đổi.

Hắn ta không biết, trước khi hầm ta đã lén lút hồi âm cho Mạc Thư Khiêm một bức thư.

Hẹn hắn ta đêm nay giờ Tý, đến Vị Ương cung, cùng mây mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play