“Trang Thần, lần này thực sự cảm ơn cô.” Cố Ninh nhìn chiếc bát gốm còn nguyên vẹn trước mặt mình thì thở phào nhẹ nhõm, nếu không có Trang Thần, dù cô có biết Tưởng Du ở đây cũng chưa chắc đã vào được đài truyền hình.

Trang Thần cười nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Lần sau có chuyện gì vui cứ gọi tôi là được.”

Cố Ninh có chút bất đắc dĩ nhìn cô ấy.

Vốn dĩ các cô chỉ muốn lấy đồ trong tay Tưởng Du, nhưng không ngờ vừa đến đài truyền hình họ đã nhận được điện thoại của Tưởng Du.

Cố Ninh tuy biết Tưởng Du có tâm tư với Lục Gia Tử, vào lúc mạt thế xảy ra tám phần là do Lục Gia Tử cố ý để cô rơi vào hoàn cảnh kia nên cô không định nhắm vào Tưởng Du, chỉ không muốn quan hệ gì với cô ta nữa thôi. Không ngờ bản chất của Tưởng Du đã vốn xấu xa. Sau khi biết giá trị của chiếc bát kia đã muốn lừa, cướp nó khỏi tay cô.

Tưởng Du đã nghĩ nếu Cố Ninh không đồng ý, cô ta sẽ chấp thuận sau đó sẽ nói không cẩn thận làm vỡ chiếc bát. Chỉ cần tiết mục kia không công chiếu, Cố Ninh chắc chắn sẽ không biết giá trị thật của nó, với tính cách của Cố Ninh cũng sẽ không dám làm gì cô ta… Cô ta đã tính toàn một kế hoạch hoàn hảo đến vậy.

Nhưng tất cả điều này chỉ diễn ra nếu Cố Ninh không biết giá trị của món đồ kia.

Tưởng Du lại còn tự cho là mình đã rất cẩn thận, hoàn toàn không biết mọi tâm tư của mình đều đã bị Trang Thần cùng Cố Ninh nhìn thấu.

Nếu không phải Tưởng Du nổi lòng tham, Cố Ninh chỉ định âm thầm đến lấy đồ về, cũng không để Trang Thần vạch mặt cô ta trước mặt mọi người.

Nhưng như thế này cũng tốt, trực tiếp xé rách mặt nạ của nhau, từ giờ đến già cô và cô ta không gặp nhau nữa là tốt nhất.

“Cố Ninh! Em từ từ đã!” Vừa ra đến cửa đài truyền hình, hai người thấy Tưởng Du đã đuổi kịp tới.

Trang Thần nháy mắt, lập tức lên tinh thần.

“Cố Ninh, chị muốn nói chuyện với em.” Tưởng Du dùng ánh mắt, muốn Trang Thần tránh đi cho bọn họ nói chuyện. Nhưng Trang Thần chỉ khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cô ta, một chút ý tránh né cũng không có.

Cố Ninh lại nói: “Trang Thần, cô lên xe trước chờ tôi đi.”

Trang Thần đương nhiên không sợ Cố Ninh gặp nguy hiểm, chỉ muốn ở lại xem chút chuyện vui, nếu Cố Ninh đã nói vậy thì cô cũng chỉ có thể lưu luyến rời đi.

“Chúng ta tìm chỗ nào tiện nói chuyện đi.” Tưởng Du nói xong lập tức kéo Cố Ninh vào một góc tường ít người lui tới.

Tưởng Du đầu tiên là thở dài, sau đó mới nói: “Cố Ninh, chị biết chắc chắc vừa rồi em đã hiểu lầm chị. Chúng ta lớn lên cùng nhau, làm chị em với nhau hơn hai chục năm, chẳng lẽ em không biết chị là loại người gì sao?”

Cố Ninh nhìn Tưởng Du, khóe miệng cười lạnh: “Đúng, chúng ta lớn lên cùng nhau, tôi cũng không ngờ chị lại là loại người này.”

Cả người Tưởng Du cứng đờ, vẻ mặt vừa đau khổ vừa thất vọng nhìn Cố Ninh: “Cố Ninh, em có thể nghe chị giải thích…”

Không đợi cô ta nói dứt câu, Cố Ninh đã lạnh lùng ngắt lời: “Tôi biết chị thích Lục Gia Tử.”

Mắt Tưởng Du mở to, không khống chế được mà co rút lại: “Cái gì?”

Cố Ninh nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu chuyện ngày hôm nay đã như vậy thì chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau đi. Tôi không biết là chị với anh ta là nhất kiến chung tình hay do tôi miêu tả anh ta quá tốt đẹp quá mà khiến chị động tâm, nhưng hiện tại tôi không quan tâm.” Cô cười châm chọc một tiếng: “Thôi thì niệm tình chúng ta là chị em tốt, tôi đành nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích, nhường Lục Tử Giai cho chị vậy.”

Tưởng Du bị Cố Ninh nói cho rối loạn chân tay, nghe cô nhường Lục Gia Tử cho mình lại càng không khỏi sửng sốt, không hiểu cô muốn làm gì.

Cố Ninh cười tươi, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo: “Nhưng giữa chúng ta có hai chuyện chưa giải quyết, một là cô đào góc tường của tôi, hai là còn muốn cướp đồ của tôi. Bây giờ xé mặt nạ rồi, cô cũng không cần giả vờ giả vịt cùng tôi diễn vai diễn chị em thân thiết nữa đâu. Da mặt cô so với tường thành còn dày hơn ấy, tôi cũng không dám gọi cô một tiếng ‘chị’ nữa đâu. Để khỏi xấu hổ, tôi mong về sau chúng ta tốt nhất là đừng gặp nhau nữa. Cô muốn nói gì không?”

Một lời này của Cố Ninh sắc bén không khác gì dao kiếm, mỗi câu đều nói đúng trọng tâm. Bây giờ Tưởng Du muốn giải thích nhưng cô không hề cho cô ta một cơ hội giải thích nào.

Đến tận lúc Cố Ninh rời đi được một lúc, Tưởng Du mới phục hồi lại tinh thần, cơ thể cảm nhận từng đợt gió lạnh. Người trước kia luôn vui vẻ cười tủm tỉm không dám cãi nhau như Cố Ninh sao bây giờ miệng lưỡi lại trở nên sắc bén, dọa người đến như vậy?

Xé nát mặt nạ với Tưởng Du cũng coi như là bỏ bớt đi được thứ xui xẻo, Cố Ninh cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cả đường đi cũng thoải mái hơn, trên mặt cũng không cầm lòng được mà mỉm cười nhẹ.

Cô vừa mới đi đến cổng, đối diện có vài người đang đi về phía bên này.

Cô vừa nhìn thấy người đang đến thì lập tức ngây người.

Hướng Hứa mặc một cái váy trắng bằng vải bông cùng Hướng Dật mặc áo sơ mi trắng, xung quanh đang bị mấy người vây quanh đang đi về chỗ cổng cô đang đứng.

Bên cạnh là đạo diễn đang kiên nhẫn nhắc nhở những điều cần chú ý khi quay hình. Khuôn mặt Hướng Hứa còn sự non nớt của đứa trẻ tám tuổi nhưng lại vô cùng bình tĩnh, không có một chút hoảng loạn nào. Như cảm nhận được ai đó nhìn, Hướng Hứa đột nhiên nhìn về phía Cố Ninh bên này, thấy Cố Ninh cũng đang nhìn mình chằm chằm thì cũng chỉ liếc nhìn cô một cái sau đó chuyển ánh mắt sang Hướng Dật. Hướng Dật còn không nhìn sang phía bên này một cái, coi nhau như là người xa lạ bước tiếp.

Nhưng họ thực sự chỉ là người xa lạ. Cố Ninh trầm mặc nhìn đoàn người di chuyển vào thang máy rồi cười mỉm, bước tiếp về phía cửa đài truyền hình.

Hai người lái xe trở về, nửa đường Trang Thần còn lôi kéo Cố Ninh mua một sống đồ ăn khuya mang về nhà. Khi ở đài truyền hình, bọn họ đã nghe qua về giá trị của bát gốm thời Bắc Tống đó, nhưng cả một đoạn đường Trang Thần không hề hỏi tại sao Cố Ninh có được chiếc bát đó, khiến cô cảm thấy vừa cảm động lại vữaf ấm áp.

Trở lại mạt thế đã là 10 giờ sáng, mặt trời đã mọc. Cả ngày hôm qua cô không về nên khi mở cửa ra ngoài đã thấy mọi người đều đang ngoài trong phòng khách, Tam Ca, Trương Tiểu Bạch, Phương Pháp, Trình Minh cũng đều ở đây, đáng lẽ bình thường vào giờ này họ đã đi ra ngoài.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Cố Ninh hỏi.

“Có mấy đứa trẻ đã bỏ đi rồi.” Ba Cố nói.

Cố Ninh nhíu mày lại gần nói: “Là có ý gì?”

Mặt mũi Trương Tiểu Bạch buồn bã nói: “Buổi sáng hôm nay tôi dẫn bọn chúng đi chạy bộ buổi sáng, khi chạy đến bờ sông thì có mấy đứa trẻ khác đẩy Tả Hữu xuống sông. Tả Hữu lại không biết bơi, tôi lại chạy ở phía trước không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu không có Hòa Hòa và Ngô Sâm cứu kịp, không Tả Hữu đã chết rồi. Tôi đương nhiên mắng mấy đứa trẻ kia một trận, nhưng bọn chúng lại mắng tôi bất công, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi, đến giờ vẫn chưa về.”

Tả Hữu, Ngô Sâm cùng Hòa Hòa đứng cạnh nhau, giống như bản thân mình đã phạm vào một lỗi lớn, đầu cũng không dám ngẩng đầu lên, sợ bị Cố Ninh trách cứ.

Cố Ninh nói: “Tả Hữu, em lại đây.”

Tả Hữu sợ run người, cậu nhìn Hòa Hòa cùng Ngô Sâm, sau đó sợ hãi nhìn Cố Ninh rồi mới bước từng bước nhỏ lại gần.

Cố Ninh hỏi: “Em kể lại tình huống lúc đó cho chị nghe. Tại sao mấy bạn kia lại muốn đẩy em xuống sông?”

Tả Hữu tuy sợ hãi nhưng vẫn thành thật kể lại: “Em cũng không biết. Em đang nghiêm túc chạy bộ thì bọn họ đột nhiên xông tới đẩy em xuống sông… Đều là do em không tốt, hại bọn họ bị anh Tiểu Bạch mắng nên mới bỏ đi.”

Hòa Hòa vội vã nói: “Chị Cố Ninh, thực sự không thể trách Tả Hữu được! Bọn họ thường xuyên bắt nạt Tả Hữu khi mọi người không có ở đây! Nói chị đối xử bất công, chỉ đối xử tốt với bọn em! Tả Hữu bị bắt nạt cũng không dám nhờ bọn em nói với mọi người. Là do Chu Kiện hư! Lần này là bọn họ cố ý muốn giết Tả Hữu.”

Ba Cố nói với Cố Ninh: “Chu Kiện là đứa lớn nhất trong đám con trai, tính khí nóng nảy cũng không nghe người khác dạy bảo. Lúc huấn luyện thằng bé cũng luôn lười biếng, tính cách thực sự phản nghịch, rất khó dạy bảo.”

Chung Húc cũng nói: “Thằng bé Chu Kiện là tự đến tìm được chúng ta, nói ba mẹ thằng bé đều đã bị tang thi cắn chết. Chúng tôi thấy nó đáng thương nên cho nó ở lại. Hơn nữa tính cách cũng không thành thật, ban đầu còn cướp đồ ăn của những đứa trẻ khác. Sau khi bị tôi nói qua vài lần thì cũng không dám nữa. Mặt khác, thằng bé cùng với mấy đứa trẻ khác cũng cùng hội với nhau.” 

Cố Ninh nhíu mày, xem ra thằng bé tên Chu Kiến đẩy Tả Hữu xuống nước không phải chỉ là trò đùa giữa trẻ con với nhau nữa mà là thực sự muốn giết cậu…

Cố Ninh trầm ngâm nói: “Bây giờ các anh tìm được chúng chưa?”

Tam Ca nói: “Tôi đã kêu La Long cùng vài người khác đi sang các nơi khác tìm nhưng vẫn không tìm được.”

Cố Ninh nói: “Vậy bảo mấy người La Long về đi, không cần tìm nữa.”

Cả phòng trở nên yên tĩnh, không nghĩ Cố Ninh sẽ nói vậy. Chỉ có Hồng tỷ mỉm cười.

Tam Ca nhìn Hồng tỷ rồi hỏi: “Cố Ninh, lời này em nói là có ý gì? Muốn cho chúng tự trở về sao?”

“Không.” Cố Ninh nói: “Chúng muốn đi có thể đi, nhưng không phải muốn về là về được. Nói với quản lý dưới tầng một chút, nếu chúng về cũng đừng cho lên tầng. Từ hôm nay trở đi, chúng không phải người của chúng ta. Mọi người thấy chúng ở ngoài thì cứ coi như người xa lạ.”

Hai mươi mấy đứa trẻ còn lại nghe Cố Ninh nói vậy thì không dám nói gì.

Trương Dương mềm lòng nhất, nghe thấy vậy không nhịn được nói hộ chúng: “Cố Ninh, dù gì chúng cũng chỉ là trẻ con, khó tránh khỏi những lúc không hiểu chuyện…”

“Bây giờ mạt thế đã qua được bốn tháng, chúng đã không hiểu chuyện thì cũng không có tư cách ở lại đây.” Cố Ninh nhìn những đứa trẻ bị mình doạ sợ, lạnh lùng nói: “Nếu lần sau còn phát hiện hành vi bắt nạt nhau thì sẽ bị đuổi đi ngay lập tức.”

Lại nói tiếp, tuy Cố Ninh không bao giờ nổi giận với đám trẻ, thậm chí có thể nói là ôn nhu nhưng khí chất lạnh lùng của cô khiến bọn trẻ ở đây đều vô cùng kính sợ. Hơn nữa chúng còn nghe về sự tích ‘Anh hùng’ của cô nên càng sùng bái. Giờ này Cố Ninh tức giận như vậy làm cho đám trẻ lập tức im re, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Một lúc sau đám trẻ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mấy người lớn.

Việc mấy đứa trẻ trốn khỏi đội ngũ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ không nghĩ rằng mình đã cung cấp cho chúng một môi trường sống thoải mái như vậy nhưng vẫn xuất hiện vấn đề. Cũng có thể do bọn họ nghĩ tâm tư trẻ con đơn giản, chỉ cần cho chúng đủ ăn đủ uống, chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ cần hoàn cảnh xung quanh có xung đột hoặc mâu thuẫn, tuy mới chỉ là trẻ con, nhưng cảnh vật xung quanh biến hóa, tính cách chúng cũng sẽ thay đổi, có thể tốt hoặc có thể trở nên xấu đi.

Đây là lần đầu tiên đội ngũ bọn họ phát sinh điều này, Cố Ninh hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng.

Hồng tỷ là người đầu tiên phát vỡ cục diện này, nói với Tam Ca: “Tiểu Tạ, tí nữa cậu sắp xếp vài người đưa chúng ra ngoài đi dạo một vòng, cho chúng xem những người bên ngoài sinh hoạt như thế nào. Đừng để chúng ta cho chúng ăn không uống không rồi nuôi ra một lũ sói mắt trắng*.”

*Giống thành ngữ ‘nuôi ong tay áo’

Tam Ca cũng biết điều này quan trọng nên nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Đi cùng Chu Kiện chạy trốn tổng cộng có sáu đứa bé trai, còn có một đứa bé gái mười tuổi. Lúc này chúng đang trốn đằng sau một cái lều trại cẩn thận quan sát nhóm người La Long đang lo lắng tìm kiếm mình. Bé gái duy nhất nhỏ giọng hỏi: “Chu Kiện, hay chúng ta ra ngoài đi? Chúng ta trốn đã lâu rồi.”

“Mày thì biết cái gì!” Chu Kiện đắc ý nói: “Nếu chúng ta nhanh như vậy đã trở về thì được cái rắm gì?! Nói không chừng về còn bị ăn mắng nữa. Mày thấy mãi bọn họ không tìm thấy chúng ta sao? Chờ đến khi họ sốt ruột sẽ lại quay lại tìm chúng ta, đảm bảo họ sẽ không mắng chúng ta nữa mà sẽ mắng đám Ngô Sâm.”

Cô bé kia ủy khuất nói: “Có thể bọn họ kệ cho chúng ta tự quay về.”

“Ơ!” Một cậu bé khác nhìn chằm chằm ra đằng xa nói: “Anh Tiểu Bạch đến đây này, anh ấy tới tìm chúng ta sao?”

Những người khác cũng lập tức ló đầu ra xem, quả nhiên thấy Trương Tiểu Bạch đang nói gì đó với La Long, còn La Long biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.

Chu Kiện hưng phấn nói: “Đấy, hiện giờ họ còn cho tất cả mọi người đi tìm chúng ta.”

Cậu ta vừa dứt lời thì thấy Trương Tiểu Bạch cùng La Long nói xong đã quay trở về.

Cô bé kinh ngạc kêu lên: “Bọn họ đi rồi!”

Tựa hồ như nghe thấy tiếng này, Trương Tiểu Bạch quay đầu nhìn về phía chúng. Sau đó, ánh mắt Trương Tiểu Bạch và Chu Kiện vừa vặn chạm vào nhau, cậu ta hoảng sợ, ánh mắt thể hiện sự bất an, cậu ta đang do dự nên về cùng Trương Tiểu Bạch hay tiếp tục chạy trốn thì thấy biểu cảm của Trương Tiểu Bạch có điểm kì quái… Cậu ta kinh ngạc khi thấy Trương Tiểu Bạch nghiêng đầu quay đi, giống như bọn họ căn bản không nhìn thấy nhau, quay qua vừa nói chuyện vui vẻ với La Long vừa đi về hướng ký túc xá.

Sao lại thế? Trong đầu Chu Kiện hiện lên hàng nghìn dấu hỏi chấm, rõ ràng vừa rồi Trương Tiểu Bạch nhìn thấy chúng mà? Thấy rồi sao không bắt bọn chúng trở về?

“Ôi không! Họ về rồi kìa! Họ không tìm chúng ta nữa sao?!” Một cậu bé thiếu khiên nhẫn đứng lên nhìn Trương Tiểu Bạch và La Long rời đi, nôn nóng nói: “Chu Kiện? Làm sao bây giờ!”

Chu Kiện sững sờ đứng đó không biết phải làm sao.

Cô bé kia luống cuống, kêu lên: “Anh Tiểu Bạch! Anh La Long! Chúng em ở đây!”

“Tiểu Bạch, chúng ta thực sự mặc kệ chúng sao?” La Long chần chờ bước đi.

Trương Tiểu Bạch ngược lại thảnh nhiên nói: “Hồng tỷ nói chúng ta không nuôi sói mắt trắng. Đi thôi.”

Trương Tiểu Bạch và La Long nghe thấy cô bé gọi nhưng lại coi như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước, cũng không hề quay đầu lại.

Mấy đứa trẻ tay chân luống cuống đứng đó nhưng lại không có dũng khí đuổi theo, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một lúc không biết nên làm gì, chỉ đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cô bé thấy hai người càng đi xa, sợ tới mức khóc thành tiếng: “Oa— làm sao bây giờ! Họ không cần chúng ta nữa!”

Chu Kiện cả người cứng đờ đúng đó, nhìn bóng dáng hai người, cậu ta đột nhiên ý thức được mình đã lựa chọn một lựa chọn sai lầm đến mức nào, hậu quả sẽ đáng sợ ra sao. Sau đó cậu ta như nghĩ đến điều gì đó vô cùng đáng sợ, đến mức khuôn mặt trắng bệch, cả người run lên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play