Ngay khi Trương Tiểu Bạch dứt lời, Hướng Dật – người đứng gần cửa thang máy nhất sắc mặt đột nhiên trắng bệch: “Thứ gì thế?”

Tất cả mọi người đều quay lại nhưng không nhìn thấy bất kì thứ gì. Cửa thang máy cũng nhanh chóng khép lại.

Trương Tiểu Bạch bị tiếng kêu của Hướng Dật doạ sợ, tay vỗ ngực nói: “Tên nhóc Hướng Dật kia, có cái gì đâu mà như lên cơn điên thế?”

Cố Ninh quay sang phía Hướng Dật hỏi: “Em thấy cái gì vậy?”

“Em cũng không biết.” Hướng Dật vẫn còn sợ hãi, sắc mặt trắng bệch: “Không biết là cái gì từ trên thang máy nhảy ra, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.” Cậu chỉ về phía trên trần nhà nói: “Nó chạy theo hướng này, tốc độ rất nhanh!”

Trương Tiểu Bạch nói: “Làm sao có thể, nhiều người như vậy mà chỉ có mình cậu nhìn thấy. Không phải cậu hoa mắt đấy chứ?”

Cố Ninh lại không để ý đến lời nói của Trương Tiểu Bạch. Cô đi đến bên cạnh thang máy rồi nhìn lên phía trên. Ở nơi đó vẫn còn một vệt nước nhỏ uốn lượn theo hướng ngón tay mà Hướng Dật chỉ lúc nãy. Đây chính là vết tích của vật mà cậu ấy nói từ trong thang máy chạy đi lưu lại. Cô vừa rồi tập trung lắng nghe, cũng nghe thấy có thứ gì đó trong thang máy nhưng chỉ có cậu ấy là nhìn thấy, có thể thấy được là thứ kia có tốc độ rất nhanh.  

Cô quay đầu nhìn mọi người trầm giọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút.” Rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Khả năng có tang thi biến dị.”

Hướng Dật nói mọi người còn có thể không tin nhưng Cố Ninh nói thì hầu như không ai có ý kiến gì. 

Mọi người đều lộ vẻ sợ hãi, trải qua lần tiếp xúc với tang thi biến dị trước kia khiến ai nấy đều thay đổi sắc mặt. Hoàng Mộng Dao không có mặt lần đó nhưng thấy sắc mặt mọi người thay đổi thì cũng biết rằng tang thi biến dị vô cùng đáng sợ.

Cổ đạo trưởng nhớ lại lần bị cái xúc tu của tang thi biến dị hút vào vẫn còn chút khó chịu, xoa bộ ngực từng bị hút, nói: “Sẽ không ghê tởm giống quái vật xúc tu lần trước đúng không?” Ông nhìn xung quanh nói:” Nơi này âm khí quá nặng, chúng ta đừng lãng phí thời gian, thu dọn đồ đạc của mình nhanh chóng rời đi.”

Tam Ca cũng nói: “Chúng ta cần phải hành động nhanh lên, không nên dừng lại lâu. Tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn.”

Mọi người nhất trí, không chậm trễ thời gian, tăng tốc chạy về phía hiệu thuốc.

Hướng Hứa sử dụng tinh thần lực nhưng không cảm thấy có gì khác thường thì nhanh chóng thu lại rồi tạo thành một tấm lưới tinh thần bảo vệ mọi người ở bên trong.

Trong lối đi nhỏ đều là những bộ xương bị cụt tay chân, rất ít có xác chết nguyên vẹn, những ai chưa nhìn thấy cảnh tượng này đều có chút giật mình. Những bộ xương này nằm ngổn ngan đánh sâu vào thị giác và cả tâm lí mọi người. Ngay cả Cố Ninh cũng chỉ dám nhìn thẳng về phía trước. Hoàng Mộng Dao thì sắc mặt trắng bệch, cố gắng kìm nén tiếng kêu sợ hãi, đi sát bên cạnh Trình Minh, cẩn thận tránh chạm vào chúng.

Quy mô của hiệu thuốc rất lớn, từ kính cửa sổ có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên trong. Chắc hẳn đã trải qua những trận đánh ác liệt. Mấy cái giá hàng bên trong đều bị xô lệch. Mở mở toang, chính giữa là một thi thể tang thi. Gáy của nó không biết bị vật gì đập vỡ tan tành.

Tam Ca không nói lời nào nhanh chóng lôi xác con tang thi vứt vào lối đi nhỏ, sau đó ngăn mọi người đi vào và nói: “Tôi sẽ vào cùng Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch, Thành Minh. Mọi người đứng chờ bên ngoài có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể tiếp ứng.”

Cố Ninh gật đầu: “Tam Ca nói đúng.” Sau đó dẫn đầu giẫm lên vết máu trên mặt đất, đi vào.

Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy hai thi thể nữ mặc áo khoác trắng nằm dưới gầm bàn cạnh cửa sổ, cả hai đều duy trì tư thế bò về phía cửa. Dưới đất là nhiều loại thuốc khác nhau bị rơi từ trên giá xuống.

Kệ cao hơn hai mét, người trong tiệm thuốc thường dùng thang nhỏ để lấy thuốc. Tầm mắt bị chắn nên càng không nhìn thấy tình hình bên trong.

Trương Tiểu Bạch kích động thúc giục: “Rất nhiều thuốc! Cố Ninh, em nhanh dùng không gian cất hết những loại thuốc này đi!” 

Cố Ninh gật gật đầu, sau đó vung tay thu tất cả thuốc ở hàng thứ nhất, sau đó lần lượt đi đến hàng thứ hai, hàng thứ ba, hàng thứ tư… Không đến một phút đồng hồ, Cố Ninh đã đem tất cả số thuốc trong cửa hàng cất vào. Cả số thuốc rơi trên mặt đất và nhà kho đều thu vào. 

Sau khi cướp được hiệu thuốc, bốn người rút khỏi đó và tiếp tục đi vào bên trong. Họ mở cửa tất cả các phòng trên đường đi, tất cả những gì có thể dùng được đều được họ thu hết vào không gian. Cố Ninh và những người khác xông vào một phòng phẫu thuật, trên bàn mổ có một cái xác đang nằm, bị gặm nhấm khắp nơi, bụng đã bị mở toang trông rất đáng sợ. Hướng Dật nhanh chóng kéo Hướng Hứa đi ra ngoài. 

Cố Ninh lặng lẽ cất hết những dụng cụ có trong đó vào không gian. Sau đó, tất cả họ quay trở lại lối đi.

Tam Ca liếc nhìn hành lang bên cạnh, hỏi: “Chúng ta có lên tầng tiếp không?”

Cố Ninh đánh giá những thứ trong không gian của mình. Hơn nữa từ khi bước vào bệnh viện trong lòng cô đã có cảm giác không an toàn nên nói: “Trước mắt cứ vậy đã. Chúng ta trở về.”

Tất cả mọi người nghe Cố Ninh nói vậy đều cảm thấy nhẹ nhõm. Hiển nhiên ai cũng bởi vì những thứ mà Hướng Dật nhìn thấy từ thang máy chui ra kia gây ám ảnh, chỉ hi vọng sớm rời khỏi đây một chút. 

Trương Tiểu Bạch đi cuối cùng theo mọi người đi về phía trước.

Lúc này, một giọt chất lỏng từ trần nhà nhỏ xuống và chính xác xuống đầu Trương Tiểu Bạch. Anh dừng lại và khó chịu sờ lên đỉnh đầu của mình. Cảm giác nhầy nhụa trơn trượt khiến anh theo bản năng mà ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt khi anh định hét lên, một thứ ẩm ướt và lạnh lẽo bóp nghẹt cổ họng. Đầu nhọn cắm thẳng vào cổ họng, chặn lại giọng nói trong miệng anh! Trương Tiểu Bạch kinh hãi mở to hai mắt nhìn mọi người đang đi phía trước. Anh muốn phát ra âm thanh nhưng không thể mở miệng, dạ dày cũng co thắt. 

Định sử dụng dị năng, nhưng đột nhiên có thứ gì đó nhói lên trên lưỡi anh, và anh cảm thấy như bị điện giật ngay lập tức, toàn thân tê dại và mềm nhũn, thậm chí không thể cử động ngón tay, nhưng ý thức của anh vô cùng rõ ràng. Anh cảm thấy rất rõ có một thứ trơn trượt và lạnh lẽo như con rắn quấn chặt trên cổ. Sau đó cổ anh bị kéo lại bởi ‘cái đuôi’ của con tang thi biến dị không biết từ đâu xuất hiện.

Quay đầu lại đi! Mau nhìn lại! Hai mắt anh ứa máu nhìn chằm chằm vào đồng đội đang không ngừng đi về phía trước, trong lòng không ngừng gào thét! Anh hi vọng lúc này có ai đó hãy quay trở lại nhìn anh nhưng mà lại chỉ thể trơ mắt nhìn họ đi càng ngày càng xa. Thứ quấn quanh cổ anh càng ngày càng siết chặt, giống như muốn trực tiếp bóp chết anh. Khi một nửa cơ thể anh bị kéo lên cầu thang, Trương Tiểu Bạch đã rơi vào tuyệt vọng!

Nhưng ngay vào lúc đó! Cố Ninh vẫn đi ở phía trước đột nhiên cảm thấy có gì đó kì lạ. Trương Tiểu Bạch trước nay nói nhiều nhất sao nay đi được một lúc rồi lại không nói lời nào. Trong lòng cô chợt thấy không ổn chợt lui về phía sau nhìn thoáng qua. Chính vào cái liếc mắt đó Cố Ninh vừa hay nhìn thấy chân của Trương Tiểu Bạch biến mất ở đầu bậc cầu thang! 

Cố Ninh đột nhiên tái mặt, kinh ngạc kêu lên: “Không ổn rồi!”

Ở trong bầu không khí ngột ngạt này, âm thanh của Cố Ninh làm mọi người giật mình sợ hãi! Không đợi mọi người kịp phản ứng, cô nhanh chóng quay đầu và lao về phía cầu thang! Cùng lúc kêu to về phía Phương Pháp: “Phương Pháp! Nhanh đi cứu Trương Tiểu Bạch.” 

Dị năng của Phương Pháp là tốc độ. Lúc này nghe thấy tiếng hét của Cố Ninh, còn chưa kịp nhìn Trương Tiểu Bạch có ở đây hay không đã nhanh chóng huy động dị năng như một mũi tên lao đi! 

Những người khác cũng phản ứng của rất nhanh! Đột nhiên, phát hiện thiếu người trong đội, nghe được lời nói của Cố Ninh đều hoảng sợ, lập tức tất cả  mọi người đều quay đầu chạy về phía sau!

Mặc dù Cố Ninh không có dị năng tốc độ, nhưng bởi nguyên nhân cơ thể cô có tốc độ cực nhanh! Lên lầu cũng là ba bước một. Cùng Phương Pháp nhanh chóng dẫn đầu đuổi tới!

Con tang thi biến dị kéo một cái “đuôi” dài, cuối đuôi quấn chặt lấy cổ Trương Tiểu Bạch. Tay chân như có giác hút vững vàng đứng trên trần nhà như con thạch sùng. Toàn bộ cả cơ thể của nó bao gồm cả mặt đều được phủ một lớn chất nhờn trong suốt, bò tới đâu liền để lại dấu vết đến đấy. 

Cố Ninh và Phương Pháp đi theo dấu vết nó để lại. Dù tốc độ nó nhanh nhưng ‘đuôi’ lại kéo theo một người nên ảnh hưởng đến tốc độ, lại tiếc con mồi mình vất vả với bắt được nên càng không chịu thả ra. Nó chạy đến tầng ba thì bị Phương Pháp đuổi kịp. Phương Pháp thấy Trương Tiểu Bạch bị trói chặt, sắc mặt đỏ bừng, hai con ngươi trong mắt sắp rơi cả ra! Phương Pháp đầu tiên là giật mình nhưng nhanh chóng gia tăng tốc độ cầm chặt con dao trong tay mà lao tới cố gắng cứu cậu mà không thèm liếc nhìn xem con tang thi biến dị kia đáng sợ tới mức nào! 

Phương Pháp là người có dị năng tốc độ. Trong chớp mắt anh đã chạy tới chỗ Trương Tiểu Bạch không chút chần chừ. Dao trong tay anh lập tức chém xuống. Con tang thi không nghĩ anh như vậy không kịp né tránh. ‘Đuôi’ bị con dao đâm vào giữa nên lập tức nó kêu lên đau đớn. Nhưng dao chỉ lại một vết cắt nhỏ trên ‘đuôi’ của nó. Căn bản là không thể chém đứt được!  

Con tang thi đau đớn kêu lên không ngừng. Nó vung mạnh cái ‘đuôi’ đang giữ Trương Tiểu Bạch rồi đập lên tường. Anh bị đụng ngã trên mặt đất mệt mỏi ôm lấy cổ cố gắng hít thở!    

‘Đuôi’ của nó sau khi hất văng Trương Tiểu Bạch thì liền vung tới Phương Pháp. Nó nhanh chóng muốn trả thù nên sử dụng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía Phương Pháp. Anh rùng mình nhìn tốc độ của cái đuôi kia. Biết là tránh không kịp liền chỉ có thể cắn răng mà giơ dao lên nghênh đón!

Trương Tiểu Bạch mặc dù rất đau đớn. Anh bị đuôi con tang thi biến dị đâm xong thì cả người tê liệt đến cả đầu ngón tay đều không cử động được. Lúc này nhìn thấy Phương Pháp chiến đấu với nó, cậu muốn nhắc anh cẩn thận với chóp đuôi của nó nhưng muốn mở miệng thì lại ho khan, tức giận và lo lắng đến mức mặt đỏ bừng, suýt nữa không thở nổi!

Cái đuôi đó giống như có mắt. Nó không sợ lưỡi dao trong tay Phương Pháp trực tiếp cuốn con dao trong tay anh và ném nó sang một bên, sau đó hướng về phía anh mà đánh tới! Đôi mắt sắc bén của Phương Pháp nhìn thấy đầu đuôi nhọn khác thường, sợ là có gì đó quỷ dị nên bắt đầu lo lắng. Trong tay anh không có dao, lại không dám trực tiếp dùng tay để đánh, chỉ có thể lùi thật nhanh. May là anh có dị năng tốc độ, trong tình huống này nếu là người bình thường chắc chắn là không tránh kịp. Anh lập tức dùng dị năng tốc độ lui về phía sau ba bốn mét! Cái đuôi đâm thẳng vào tường, phát ra một tiếng nổ lớn! Đơn giản làm người khác vừa kinh ngạc lại sợ hãi!

Một đòn của mình không trúng làm tang thi biến dị nhanh chóng lướt nhanh trên trần nhà và hai bên tường. Lúc này nó không còn gánh nặng nên tốc độ di chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc đã lao về phía Phương Pháp. Lúc này anh thấy rõ ràng khuôn mặt của con tang thi biến dị. 

Toàn bộ khuôn mặt được bao bọc bởi một lớp chất nhờn, má trái thối rữa, má phải lại không vấn đề gì, hai con mắt nhắm chặt. Vừa nhìn đã thấy quái dị này vô cùng đáng ghét. Cũng không biết nó làm sao để xác định vị trí của con người mà lại chính xác như vậy. Phương Pháp cũng không suy nghĩ nhiều, anh biết Cố Ninh và mọi người đang liều mạng chạy về đây. Việc anh phải làm lúc này là phải kéo dài thời gian.

Vì vậy, anh dùng dị năng tốc độ của mình chạy như bay giữa hành lang và lối đi!

Tuy nhiên, tốc độ của con tang thi biến dị không hề chậm hơn anh! Đáng sợ hơn nữa là nó không chỉ có thể chạy trên mặt đất mà còn chạy được trên trần nhà và trên tường. Phương Pháp chạy được đến cuối hành lang thì không còn lối nào nữa. Khi anh định chạy trở lại thì con tang thi kia rơi từ trên trần nhà xuống trực tiếp chặn đầu anh! 

Dường như cảm giác được Phương Pháp không còn chỗ nào để trốn nữa nên động tác của nó trở nên chậm rãi, kéo cái đuôi thật dài như con thạch sùng hướng về phía anh. Cái đuôi tạo thành một đường cong như con bọ cạp đang cong đuôi nhọn hoắt. Chỉ cần Phương Pháp cử động một chút thôi thì nó sẽ không do dự mà đâm thẳng tới! 

Phương Pháp đứng im nhìn nó bị dịch nhờn bao phủ đến cả khuôn mặt thì cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Anh quay đầu nhìn thoáng qua phía sau. Cửa sổ phía sau đang mở, nếu rơi từ tầng ba xuống thì sẽ không chết đúng không? Vừa nghĩ tới đây anh lại nghĩ đến nhóm Cố Ninh sao lại tới chậm như vậy?

Phương Pháp không biết, Cố Ninh và những người khác còn đang ở trong tình huống nguy hiểm hơn cả anh!

Hướng Dật và Hướng Hứa được Cố Ninh, Tam Ca và Cổ đạo trưởng bao quanh bảo vệ ở giữa. Cậu cầm chặt đao trong tay, ngay cả giọng nói cũng run rẩy khó mà khống chế: “Đây… Đây là cái quái gì vậy chứ…” Cậu hoảng sợ nhìn trên trần nhà. Ít nhất có bốn, năm con tang thi biến dị người đầy dịch nhờn kéo theo ‘đuôi’ dài từ trên trần nhà đang tiến lại gần bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play