Cố Ninh, Tiểu Bạch, Chung Húc, Trần Căn đều đã có mặt, còn chưa thấy Tam Ca đâu thì đã bị binh lính đưa tới chân núi – nơi mà mấy hôm trước họ trải qua một hồi thi đấu cam go để giành được bốn danh ngạch kia.

Mấy người Tam Ca đã đứng sẵn ở nơi đó chờ bốn người bọn họ tới.

Đồng hành còn có Doanh trưởng, đội trưởng đại đội Hai dù không có ai trúng cử cũng có mặt.

Doanh trưởng nhìn bốn người một lượt rồi nói: “Người của Lữ đoàn Năm Sao đã ở trên núi rồi, chỉ còn chờ mấy người nữa thôi. Việc mà mọi người cần làm là bằng bất cứ giá nào, không bị loại trong vòng ba giờ, kể cả kiếm một nơi để ẩn nấp đến hết thời gian cũng được. Chỉ cần trụ nổi ba giờ coi như là chiến thắng.” Ngữ khí của Doanh trưởng vô cùng nghiêm túc nói tiếp: “Cũng không biết các anh chị là vận khí tốt hay xui xẻo đây, bốn người của Lữ đoàn Năm Sao hôm nay đến đây đều là nhưng nhân vật vô cùng lợi hại.”

Đội trưởng đại đội hai và Tam Ca luôn có chút không hợp nhau, nhưng vào thời điểm mấu chốt như bây giờ cũng chỉ có thể gạt hết sang một bên: “Các anh chị vẫn là có chút ưu thế. Ngọn núi này các anh chị đều đã đi qua không biết bao nhiêu lần, về địa hình chắc chắn nắm rõ hơn đám người ở Lữ đoàn Năm Sao kia. Phải xem mấy người có biết vận dụng ưu thế này để kéo ra một chút chênh lệch hay không. Theo lý mà nói, bọn họ sẽ không quá mạnh tay, nhưng các anh chị hãy đem hết bản lĩnh của mình ra, để đến lúc kết thúc bản thân không hối hận là được.”

Tam Ca cũng không dặn dò thêm bất cứ điều gì, chỉ nói thêm một câu: “Chờ mấy người hoàn thành, chúng ta liền đi đến quán hải sản mà Trương Tiểu Bạch thường xuyên nhắc tới kia, làm một bữa ra trò.” 

Sau đó bốn người đều được trang bị một cái đồng hồ, mặt trên hiển thị thời gian đếm ngược là ba giờ.

Đồng hồ của cả bốn người đặt ở cùng một chỗ, sau đó đồng thời ấn nút, thời gian tức khắc bắt đầu đếm ngược.

Trương Tiểu Bạch nhìn những con số đang trôi rất nhanh trên mặt đồng hồ nơi cổ tay rồi nói: “Hay là chúng ta ở lại đây thêm một lát đi?”

……

Cuối cùng cả bốn người toàn bộ võ trang đầy đủ, dưới ánh nhìn nóng bỏng của mọi người, lòng mang kích động, nhiệt huyết và nhiều hơn là sự khẩn trương nhanh chóng hướng đỉnh núi mà đi đến.

Giống như đội trưởng đại đội hai vừa nói, ngoài Cố Ninh; Trương Tiểu Bạch Chung Húc và Trần Căn đối với địa hình trên núi có thể nói là quen cửa quen nẻo. Cố Ninh thì chỉ mới lên núi đúng một lần vào thời điểm huấn luyện sát hạch, tuy rằng không có nhớ quá kỹ địa hình nơi đây, nhưng phương hướng đại khái vẫn hiểu rõ. Điều này đối bọn họ mà nói thật đúng là một ưu thế rất lớn.

Từ lúc đặt chân lên núi, thần kinh cả bốn người luôn luôn căng chặt, lúc này ai cũng vô cùng cẩn thận. Lần huấn luyện sát hạch trước, bọn họ chỉ là đấu cùng với những đội khác nên họ vẫn tham gia với một tâm thế khá thoải mái và quyết hơn thua đến cùng. Nhưng lần này hoàn toàn khác, việc phải đối mặt với Lữ đoàn Năm Sao làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng áp lực, chung quanh dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay đều khiến họ trở nên cảnh giác. Ngay cả Trương Tiểu Bạch luôn luôn cười hì hì thì lúc này mày cũng nhíu chặt, vô cùng nghiêm túc mà đưa ánh mắt dò xét khắp nơi.

Bốn người không dám chạy vội, một đường phải vừa quan sát, vừa cong thân mình từ từ tiến về phía trước.

Người Lữ đoàn Năm Sao so với mấy người Cố Ninh thì đã lên núi từ trước, không biết bọn họ đang tránh ở nơi nào quan sát tất cả. Loại cảm giác giống như con mồi đang bị ngắm đến này thật không tốt, tâm trạng căng thẳng khiến ai đấy đều lo lắng bất an.

Bốn người thật vất vả mới di chuyển đến và ẩn nấp ở một sườn núi thấp, lúc này họ dừng lại nghỉ ngơi khôi phục chút thể lực.

Trương Tiểu Bạch dựa vào núi đá che lại ngực nói: “Mấy người thế nào rồi? Tôi khẩn trương đến mức tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.” Trong miệng anh thì nói khẩn trương, nhưng trong ánh mắt lại không dấu nổi sự hưng phấn đang dâng trào.

Không một ai đáp lời. 

Chung Húc dù đã cố gắng điều chính cảm xúc nhưng sự khẩn trương vẫn hiện rõ ở trên mặt. Khuôn mặt vốn đã nghiêm túc nay lại càng nghiêm túc hơn.

Còn Trần Căn vẫn là một khuôn mặt than, nhìn không ra có biến hóa gì khác, nhưng sự khẩn trương kia cũng không quá khó để nhận ra. Cố Ninh vô cùng cảnh giác, cô đi dò xét chung quanh một lượt, sau khi không phát hiện ra điểm khả nghi nào mới một lần nữa quay lại chỗ sườn núi kia để nghỉ ngơi.

Nàng ngược lại là người thoải mái nhất ở đây, rốt cuộc dù đám người Lữ đoàn Năm Sao kia có kinh khủng thế nào cũng thể so sánh với cảnh tượng tang thi ăn thịt người ở mạt thế được.

“Cố Ninh, cô nghĩ như thế nào?” Chung Húc hạ giọng hỏi.

Miệng Cố Ninh khẽ mấp máy, phun ra một chữ: “Chờ.”

Quy tắc của lần này khác với huấn luyện sát hạch trước đó, bọn họ chỉ cần tránh bị loại bỏ trong vòng ba giờ sẽ chiến thắng. Vì thực lực hai bên quá chênh lệch, nên Lữ đoàn Năm Sao chắc đã suy xét nhượng bộ về quy tắc trận đấu lần này, đồng thời cũng thể hiện rằng họ vô cùng cường đại. Cho nên nếu bây giờ họ cứ mù quáng đi loạn bên ngoài sẽ không tốt, ngược lại có khả năng ngay cả bóng dáng đối phương trông như thế nào còn chưa biết đã bị xử lý. Đối với tình cảnh hiện tại mà nói, án binh bất động, chậm rãi chờ đợi thời cơ mới là kế hoạch đảm bảo an toàn và đúng đắn nhất.

Mấy người ở Lữ đoàn Năm Sao nếu muốn xử lý bọn họ, ít nhất sẽ phải tốn thời gian đi tìm. Mà một khi họ ở ngoài sáng, mấy người Cố Ninh ở trong tối, một minh một ám đối lập như vậy sẽ làm ưu thế của bốn người lớn hơn nữa một chút nữa.

Trần Căn hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ như vậy, hướng Cố Ninh khẽ gật đầu đồng ý.

Trương Tiểu Bạch cùng Chung Húc đã có kinh nghiệm từ lần trước, họ không chỉ nể Cố Ninh vì kỹ thuật băn súng bách phát bách trúng, mà họ đối với cô  còn có sự tin tưởng phi thường mãnh liệt.

Trương Tiểu Bạch trừng mắt nhìn đồng hồ, chỉ cảm thấy mỗi một phút trôi qua đều vô cùng dày vò. Cảm giác như đã qua một khoảng thời gian khá dài, nhưng khi kiểm tra lại thì nãy giờ mới có hơn mười phút mà thôi.

Trần Căn cứ cách năm phút sẽ cầm kính viễn vọng hướng ra ngoài điều tra một lần.

Cả bầu không khí im ắng cứ như vậy kéo dài, ba mươi phút trôi qua.

“Cố Ninh, cô đang làm cái gì thế?” Chung Húc đè thấp thanh âm hỏi Cố Ninh, lúc này đã ngồi quay lưng lại với bọn họ loay hoay làm thứ gì đó.

Trương Tiểu Bạch và Trần Căn cũng đều tò mò nhìn qua phía này, liền thấy Cố Ninh không biết từ nơi nào tìm ra một đống dây leo to như ngón tay. Hai tay Cố Ninh thoăn thoắt đan chúng lại và tiếp tục hết dây này đến dây khác.

Cố Ninh nói: “Làm mấy cái bẫy rập, nói không chừng sẽ hữu dụng một chút.”

“Đúng vậy! Như thế nào mà tôi lại không nghĩ tới nhỉ! Để tôi giúp một tay!” Trương Tiểu Bạch có chút hưng phấn mà quên mất phải khống chế âm lượng, liền bị Trần Căn một phen bưng kín miệng: “Hưm!”

“Cô lấy dây leo ở đâu vậy?” Chung Húc thò qua hỏi.

Cố Ninh nghiêng nghiêng đầu, để Chung Húc nhìn sang sườn núi cách đó không xa: “Bên kia không phải có rất nhiều sao?” Bên kia núi đá, phía trên quả nhiên mọc rất nhiều dây leo giống loại mà Cố Ninh đang cầm.

Trương Tiểu Bạch gãi gãi đầu kỳ quái nói: “Thời điểm lúc mới tới hình như tôi có thấy chúng đâu.”

“Như cậu thì có thể thấy cái gì chứ.” Chung Húc nói xong liền rút dao găm hướng phía trên cắt một đoạn dây leo thật dài, rồi thử dùng sức kéo vài cái. Dây leo thập phần dẻo dai, lại lớn ngang ngón tay, phỏng chừng dùng để trói người là hoàn toàn không có vấn đề gì. Anh vẫn thường xuyên đi núi băng rừng, nhưng còn rất ít nơi tìm được dây leo tốt như thế này, may mắn Cố Ninh thận trọng.

Chung Húc học giống Cố Ninh làm thành từng vòng tròn, sau đó đưa cổ tay vào trong và kéo đầu dây đang nắm trong tay, nút thòng lọng nháy mắt siết chặt đem cổ tay của anh trói lại. Thấy quả nhiên hữu dụng, Chung Húc liền cùng Cố Ninh làm thêm mấy cái. Sau khi làm xong, Chung Húc muốn cầm chúng ra ngoài bố trí, nhưng bị Cố Ninh giữ lại.

“Để tôi.” Cố Ninh nói. Cô đem đống vòng tròn mà Chung Húc cầm trong tay lấy lại, đưa tay tém gọn lại tóc xuống dưới vành mũ, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Cô giống như là một con mèo, từng bước chân nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất, không phát ra bất cứ một âm thanh nào. Cố Ninh nằm ở trong bụi cỏ kiên nhẫn nghiêng tai lắng nghe, xác định không có phát hiện bất cứ một động tĩnh gì khác thường mới tiếp tục đi tới. Cô nhanh nhẹn xuyên qua giữa rừng cây, đem đống bẫy rập lúc nãy bố trí xong xuôi, đang chuẩn bị trở về…

Bỗng nhiên một tiếng chim hót vang lên.

Cả người Cố Ninh khẽ sững lại, nhưng cơ hồ ngay lập tức không có chút nào do dự cả người chậm rãi lui vào bên cạnh một bụi cây gai. Nhưng mà bụi cây gai này cũng không rậm rạp, nếu như có người đến gần rất nhanh sẽ bị phát hiện. Cố Ninh điều động dị năng, bụi cỏ mới vừa rồi bị cô đè dẹp lép bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lập tức phát triển tươi tốt và cao lên không ít, biến thành nơi hoàn mỹ để Cố Ninh ẩn nấp.

Âm thanh vừa rồi là do Trần Căn phát ra, hắn bắt chước chim hót có thể nói giống như đúc, là ám hiệu để nhắc nhở đồng đội vào thời khắc khẩn cấp mà không kinh động đến quân địch. Ám hiệu kia rõ ràng là Trần Căn phát ra nhắc nhở Cố Ninh đã tìm thấy tung tích đám người ở Lữ đoàn Năm Sao.

Không nghĩ tới bọn họ lại tới nhanh như vậy.

Cố Ninh ôm súng trốn kỹ trong bụi cỏ, nín thở chờ đợi. Trăn trở bao lâu mới có được cơ hội đụng mặt với Lữ đoàn Năm Sao thần bí kia, Cố Ninh trong lòng cũng nhịn không được mà bắt đầu kích động. Nhưng dù có kích động đến đâu, cô cũng đã điều chỉnh tốt hướng của cây súng trong tay, giờ chỉ còn chờ những người kia xuất hiện trong tầm mắt của cô mà thôi.

Đầu tiên là tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào tai Cố Ninh. Âm thanh cho thấy đối phương đã đến rất gần, nhưng tiếng động tạo ra lại vô cùng bé, nếu không phải do Cố Ninh có thính lực kinh người, cơ hồ sẽ không thể phát giác.

Thứ đầu tiên tiến vào tầm mắt Cố Ninh chính là một đôi chân mảnh khảnh thon dài mang quần bó sát màu đen, cặp chân kia chỉ cách Cố Ninh bên này không đến 5 mét. Cố Ninh đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó mới ngưng thần đem tầm mắt di chuyển. Nhưng thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân cặp chân quyến rũ kia, mặc dù trấn định như Cố Ninh, lúc này cũng nhịn không được mà hoảng hốt một trận. Một cái tên thiếu chút nữa bật thốt ra khỏi miệng cô.

Trang Thần?!!!

Nhìn người con gái diễm lệ với một đầu tóc đỏ sạch sẽ lưu loát cột ra sau đầu, trong tay cầm một khẩu súng đặc chế, Cố Ninh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Cố Ninh không nghĩ trong hoàn cảnh và tình huống như thế này sẽ gặp được Trang Thần, có chết cô cũng không thể tưởng tượng được Trang Thần lại là người của Lữ đoàn Năm Sao!

Cố Ninh thật vất vả mới bình tĩnh được, hướng đằng sau Trang Thần quan sát tiếp, lại sửng sốt thêm một lần nữa. Cư nhiên là người quen! Tuy rằng không chính thức tiếp xúc, nhưng ấn tượng mà người này mang lại cho Cố Ninh vô cùng sâu đậm, người đứng ở phía sau Trang Thần là Ân Tang!

Sau khi nhìn thấy Trang Thần và Ân Tang, kể cả Bach Lang có xuất hiện thì Cố Ninh cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa. Cố Ninh thầm nghĩ trong lòng, sau đó liền nương theo bụi cỏ lần nữa nhìn đi ra ngoài. Nhưng mà lần này Cố Ninh chỉ nhìn thấy hai người đàn ông hoàn toàn xa lạ.

Trang Thần cao trên dưới một mét bảy, hai người đàn ông kia còn phải cao hơn cô không ít.

Một trong hai người đàn ông mặc đồ ngụy trang nâng tay lên, ba người còn lại liền ngay lập tức dừng chân. Họ dừng ngay phía trước bụi cỏ nơi Cố Ninh đang trốn. Trong lòng Cố Ninh có hơi khẩn trương, nhưng cô đã bắt đầu xem xét khả năng cô có thể nhân lúc họ chưa chuẩn bị xong mà xông ra tấn công và hạ nhanh cả bốn người hay không. Kết quả đương nhiên là không được, khoảng cách giữa hai bên thật sự quá gần, mà Cố Ninh lại chỉ nắm chắc sẽ bắn chết một người mà thôi.

Người đàn ông mặc bộ đồ rằn ri kia để vành nón rất thấp, chỉ để lộ ra nửa dưới khuôn mặt góc cạnh. Cảm giác của anh ta cực kì nhạy bén, ngay lập tức hướng ánh mắt dò xét phía trước. Trong khi ánh mắt di chuyển quan sát kỹ xung quanh, người đàn ông kia lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bụi cỏ nơi Cố Ninh ẩn thân. Cố Ninh nhịn không được nín thở, lông tơ đều dựng lên. Ánh mắt của người đàn ông kia khiến cho Cố Ninh cảm thấy vô cùng nguy hiểm! Ngón tay cô đã khẽ khàng đặt lên cò súng, nhưng ánh mắt kia chỉ tìm tòi quan sát bên này một lúc, sau đó lại giống như không phát hiện được điều gì dị thường liền cứ như vậy mà dời đi.

Bụi cây kia nếu nhìn qua có lẽ là một nơi ẩn thân lý tưởng, nhưng nó cũng là nơi mà một người lính có kinh nghiệm không bao giờ chọn làm nơi ẩn nấp. Vì có chui từ bất cứ hướng nào vào trong đều sẽ khiến cỏ dại ở xung quanh bị đè nát và để lại dấu vết. Mà đống cỏ trước mặt Cố Ninh lại vô cùng tươi tốt, không hề có dấu hiệu bị đè ép hay xáo trộn, lúc này mới may mắn giúp Cố Ninh tránh được một kiếp.

Cố Ninh trong lòng âm thầm kinh hãi, người đàn ông kia rõ ràng đã cảm thấy ánh mắt của cô, cư nhiên lại nhạy bén đến loại trình độ này, khó trách Tam Ca khi nhắc tới mấy người trong Lữ đoàn Năm Sao đều là biểu cảm khó có thể hình dung. Cố Ninh không dám nhìn thêm lần nào nữa, chỉ nằm im ở bụi gai và cố gắng không gây ra bất cứ âm thanh nào.

Tiếng bước chân đã xa dần, nhưng lại thẳng tới hướng chỗ mà mấy người Trương Tiểu Bạch đang ẩn nấp. Trong lòng Cố Ninh hơi hơi căng thẳng, nhịn không được vì bọn họ mà có chút lo lắng.

Bỗng một giọng nam vang lên: “Âm thanh chim hót vừa rồi rõ ràng là do là người bắt chước, chạy cũng thật nhanh, không biết mấy người họ lại trốn đến nơi nào rồi.” Hắn đá đá bụi cỏ trên mặt đất: “Nhưng cũng rất thông minh, còn biết làm bẫy rập, bất quá còn non lắm, chỉ cần liếc mắt qua liền nhận ra.”

Cố Ninh chỉ nghe được Trang Thần cười một tiếng nói: “Ai kêu đội trưởng chỉ định quy tắc như vậy, có thể trốn thì bọn họ đương nhiên sẽ trốn thôi. Bọn họ đối với địa hình nơi này quen thuộc như sân sau nhà, chỉ mất công chúng ta tìm lâu như vậy.”

Nghe đến đó trong lòng Cố Ninh khẽ khàng thở ra, bọn họ đã phát hiện được tung tích đám người Trang Thần thì cũng đến lúc phải đổi vị trí rồi.

Ân Tang có chút không kiên nhẫn: “Nhanh đem bọn họ giải quyết sớm một chút rồi còn về khách sạn.”

Trang Thần lạnh lùng lên tiếng: “Chính cô cứng đầu muốn từ thủ đô tới đây, cũng không ai muốn cô tới.”

Ân Tang liền không nói chuyện nữa.

Người đàn ông khiến Cố Ninh cảm thấy vô cùng nguy hiểm kia vẫn luôn trầm mặc không nói gì. Cố Ninh tính toán một chút, khoảng cách giữa nhóm Trang Thần và cô đã đủ xa, nhưng vì đảm bảo an toàn nên Cố Ninh chưa thể hành động.

Cuối cùng bốn người kia rốt cuộc cũng rời đi.

Cố Ninh vẫn cố gắng đợi thêm mười phút nữa để chắc chắn mấy người Trang Thần sẽ không bất chợt quay lại rồi mới bò ra ngoài. Mu bàn tay bị cắt ra vài vết xước nhỏ, cô cũng không quan tâm, cảnh giác quan sát hết một lượt cũng không phát hiện ra tung tích ba người Trương Tiểu Bạch nên Cố Ninh quyết định đi theo ở phía sau. Cố Ninh thấy theo sau tùy thời nắm giữ động thái của mấy người Trang Thần sẽ tốt hơn nhiều so với việc trốn đi rồi không biết tình hình ra sao, hơn nữa nếu mấy người Trương Tiểu Bạch bị bại lộ cô cũng có thể âm thầm tương trợ.

Cố Ninh đưa chân đá đống bẫy rập rơi trên mặt đất, nhớ tới mấy câu mà người đàn ông lúc nãy đánh giá khiến cô có chút buồn bực. Sau đó liền ghìm súng tay chân nhẹ nhàng hướng về phương hướng mấy người vừa biến mất mà lặng lẽ đi theo.

Từ thời điểm nhìn thấy Trang Thần và Ân Tang, tâm trạng đang thả lỏng Cố Ninh đều nghiêm túc hơn không ít. Chính mắt Cố Ninh đã chứng kiến sự lợi hại của Ân Tang, tuy không biết khả năng bắn súng của cô ấy như thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy kỹ thuật đánh giáp lá cà của Ân Tang cũng đủ khiến cho Cố Ninh thán phục. Còn về Trang Thần, Cố Ninh cũng chưa từng nhìn thấy cô xuất thủ qua, nhưng trong tiềm thức Cố Ninh luôn cảm thấy thân thủ của Trang Thần nhất định thập phần lợi hại. Hơn nữa vừa rồi Ân Tang kiêng kị Trang Thần như vậy chỉ sợ Trang Thần so với Ân Tang mạnh hơn không chỉ một chút. Đã vậy, cô còn không biết một chút tin tức gì về người đàn ông mặc đồ rằn ri vẫn luôn im lặng kia.

Bởi vì Cố Ninh đã có thời gian trải qua ở mạt thế, nên cô vẫn vô cùng tự tin về thực lực của mình. Nhưng cô không ngờ sức mạnh của Lữ đoàn Năm Sao đã nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Cố Ninh có chút thất thần, không chú ý liền dẫm trúng một cành cây khô. Thời điểm tiếng răng rắc vang lên, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khiến lông tơ cả người Cố Ninh đều dựng đứng hết cả lên.

Âm thanh nhỏ bé kia nếu là người bình thường sẽ chẳng ai phát hiện ra, nhưng đối với những người đã trải qua huấn luyên nghiêm khắc người của Lữ đoàn Năm Sao, họ sẽ nghe thấy nó vô cùng rõ ràng. Ở phía trước, Trang Thần ngay lập tức quay người lại, đuôi tóc màu đỏ lửa trên không trung vẽ ra một đường cong hoàn hảo, căn bản cô không cần nhắm chuẩn, giơ súng lên liền bắn về hướng âm thanh phát ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play