Biểu cảm Chung Húc từ kinh ngạc đến nghiêm túc, cậu trầm giọng hỏi: “Cố Ninh, ý cô là gì?”

Cố Ninh nói: “Kết thúc đợt bắn thứ nhất, đội Một chỉ còn cậu ta, còn đội Hai còn ba người.” Cô chỉ Địch Tuấn, Trần Căn cùng hai người khác của đội Hai. Sau đó nói: “Ở đợt thứ hai, tôi bắn trúng ba người nên cuối cùng phải còn một người ‘sống’ thôi chứ.” Cô nhìn Trần Căn cùng Địch Tuấn, lạnh giọng nói: “Trong hai người, ai là ‘quỷ’?”

Cố Ninh mặc bộ đồ rằn ri không vừa người, trong tay còn cầm một súng đặc chế to che khuất mặt khiến cho khuôn mặt cô càng trở nên non nớt. Nhưng cô đứng đó, giọng nói lạnh băng mà sắc bén chất vấn làm mọi người không thể không căng thẳng. Hơn nữa trong tình huống hỗn loạn như ban nãy, cô lại có thể đem mọi chuyện kể lại một cách rõ ràng, rành mạch, thực sự là vô cùng đáng kinh ngạc.

Không khí lại một lần nữa như rơi vào hố băng.

Sắc mặt Địch Tuấn không có gì thay đổi, hay có thể nói là đã bị hoảng sợ đến đơ người.

Trần Căn vốn mặt cũng không có biểu cảm gì, lúc này không có thay đổi.

Cung Mộng Long nhìn Trần Căn, lại nhìn Địch Tuấn, biểu cảm có chút khác thường nhìn Cố Ninh: “Ý cô là có người gian lận?”

Một binh sĩ đội Hai sắc mặt khẽ thay đổi.

“Cô có gì chứng minh được?” Một binh sĩ đội Một nghi ngờ: “Lúc đó đầy khói như vậy, mọi người đều không nhìn được gì, làm sao biết được cô có bắn trúng hay không? Cô bắn súng giỏi nhưng đâu phải cứ bắn thì chắn chắn trúng?”

“Muốn thử một lần sao?” Ánh mắt Cố Ninh sáng quắc nhìn người vừa hỏi.

“Cô việc gì phải hùng hùng hổ hổ dọa người như vây?” Đột nhiên có một binh lính đội Hai châm chọc nói: “Dù sao cũng chỉ có bốn suất.”

Cố Ninh lườm cậu ta, lạnh lùng nói: “Nếu vậy, trong bốn suất đó phải có một suất của Chung Húc.”

Chung Húc vừa kinh ngạc vừa cảm động nhìn Cố Ninh, không nghĩ cô cắn chết không buông không phải nguyên nhân gì khác, mà là muốn giúp cậu tranh thủ một suất này.

Người binh lính kia bị Cố Ninh lườm cho một phát liền trong lòng phát lạnh, nhưng nét châm chọc lại càng rõ rệt: “Cô nói như vậy là muốn cướp một suất của chúng tôi?”

Cậu ta vừa nói ra câu này, trừ bỏ người của đội Ba, biểu cảm của những người khác đều có chút biến hóa, rõ ràng chưa nói gì nhưng bọn họ cũng đang âm thầm kháng nghị ý kiến của Cố Ninh.

Cố Ninh còn chưa kịp phản bác, Trương Tiêu Bạch đã khó chịu cướp lời nói với tên kia: “Cậu muốn đôi co kiểu đấy chứ gì, được, vậy còn Địch Tuấn của đội Hai mấy người chẳng lẽ thực sự được điều khẩn cấp từ Học viện Quân Đội sang đây sao? Cậu cho rằng mọi người đều không biết cậu ta bởi vì ko vào được nên mới sử dụng quan hệ để vào đội Hai? Cậu ta mới đến được đội Hai mấy ngày? Cậu nói Cố Ninh đoạt suất của mấy cậu, vậy chẳng lẽ Địch Tuấn không đoạt của người khác?”

Địch Tuấn được điều động trực tiếp đến đây toàn bộ mọi người đều biết, nhưng tin tức cậu ta bởi vì không vào được Học viện Quân Đội nên mới sử dụng quan hệ thì là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy.

Trương Tiêu Bạch nói xong câu này như vả vào mặt Địch Tuấn cũng như một gáo nước lạnh vào đám người đội Hai. Trương Tiêu Bạch cũng mặc kệ có phải Địch Tuấn vô tội hay không, cậu chính là ngươi công kích ta thì ta phải phản công lại. Cậu đã bất tri bất giác coi Cố Ninh cùng mình trở thành người một nhà.

Sau đó Trương Tiêu Bạch cùng mấy người còn lại của đội Ba đều ăn ý đứng bên cạnh Cố Ninh, tạo thành tư thế giằng co với đám người đội Hai.

Thành thật mà nói, tất cả cùng huấn luyện với nhau, chắc chắn sẽ xảy ra một vài xích mích nhưng do có đại đội trưởng bên trên nên không ai dám làm gì. Chuyện xảy ra hôm nay cộng với những mâu thuẫn ban đầu làm cho hai đội lập tức đối đầu với nhau.

Tình hình càng ngày càng căng thẳng, khói súng dày đặc khắp nơi.

Cung Mộng Long lo lắng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn dẫn đến thế cục không thể cứu vãn nên vội vàng chen vào nói: “Được rồi, được rồi, mọi người bớt giận. Chúng ta đứng đây cũng không tự làm chủ được. Bây giờ trước hết xuống núi kể cho đại đội trưởng nghe, xem họ xử lý như thế nào.”

Thấy Cung Mộng Long nói cũng đúng nên mọi người đều đi xuống núi.

Đội Ba dẫn đầu đi trước, tiếp theo là đội Một, đội Hai cố tình đi xuống cuối cùng.

Một binh sĩ chạm nhẹ vào người Địch Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Địch Tuấn, làm sao bây giờ? Bây giờ mà lớn chuyện thì cũng không phải chuyện tốt.”

Mặt Địch Tuấn khẽ biến sắc, nhìn lại binh sĩ kia, bâng quơ nói: “Cái gì mà làm sao? Chúng ta có làm gì đâu?”

Dọc đường đi mọi người đều có tâm tư của riêng mình, tất cả đều không nói gì, một đường trầm mặc đi xuống núi.

Ba đại đội trưởng nghe Cố Ninh bình tĩnh tường thuật một các tuần tự, rõ ràng thì đều lâm vào yên lặng.

Sau đó đại đội trưởng đội Hai Trương Quốc Nhảy chất vấn: “Con nhóc kia, chúng tôi đều biết khả năng bắn súng của cô giỏi, nhưng cũng đâu có thể chứng minh lần nào cô bắn cũng chính xác mục tiêu? Cô tự tin đến vậy à?”

Cố Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”

Trương Quốc Nhảy: “A… Lão Tạ, tôi nói cậu, một mình đội cậu đã chiếm được hai suất, cũng không nên được một tấc lại tiến thêm một thước chứ?”

Tam Ca nhìn Cố Ninh, thấy được ánh mắt kiên định của cô thì cau mày nhìn Trương Quốc Nhảy: “Cái gì mà được một tấc lại tiếng thêm một thước? Nếu như Cố Ninh nói thật, vậy thì trong đây có một người giở thủ đoạn…” Nói đến đây, ánh mắt anh như con dao sắc nhọn nhìn từng người: “Người như vậy tôi cho rằng không xứng đáng có được một suất này.”

Trương Quốc Nhảy nói: “Lão Tạ, lời Cố Ninh nói chỉ là một phía, cũng chỉ có cô ta thấy vậy, cậu nhìn thấy sao? Cũng không chỉ bởi vì mấy lời nói của cô ta mà chúng ta liền tin chứ? Nói thật, cậu cũng đâu có biết nhân phẩm của cô ta như thế nào đâu…”

Nhưng Trương Quốc Nhảy đột nhiên im bặt, bởi vì có người đánh gãy lời anh ta.

Người vẫn luôn im lặng không biết đang suy nghĩ gì, Trần Căn đột nhiên chặn lời anh ta, mặt không chút cảm xúc nào nói: “Tôi thấy.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu ta.

Đại đội trưởng đội Một kinh ngạc nhìn Trần Căn: “Trần Căn, cậu nói cái gì?”

Địch Tuấn lại càng không dám tin nhìn Trần Căn.

Trần Căn cũng không thèm để ý ánh mắt của mọi người, trực tiếp chỉ vào một binh sĩ, lạnh lùng nói: “Người này đang trong trạng thái ‘tử vong’ đột nhiên di chuyển, nếu tôi đoán không nhầm, cậu ta muốn làm nhiễu loạn tầm bắn của Cố Ninh, khiến cô ấy không để ý, yểm hộ cho Địch Tuấn.”

Mọi người đều nhìn về phía Trần Căn chỉ, người này là người của đội Hai, tên là Vi Dũng. Thấy mặt cậu ta biến sắc, tất cả mọi người đều biết những lời Trần Căn nói là thật.

Sắc mặt Trương Quốc Nhảy lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Sắc mặt Địch Tuấn cũng thay đổi, nhưng rất sau đó liền khôi phục lại như ban đầu. Cậu ta quay sang nhìn Vi Dũng, giống như những người khác của đội Hai, đồng loạt tỏ ra khiếp sợ cùng một chút xấu hổ.

Vi Dũng theo bản năng nhìn về phía Địch Tuấn, nhưng khi nhìn thấy cậu ta, cùng với những hứa hẹn mà cậu ta hứa với mình, nói: “Không sai, là tôi gian lận, nhưng là do tôi tự chủ trương hành động, không liên quan đến Địch Tuấn.”

Trương Quốc Nhảy hận rèn sắt không thành thép nhìn Vi Dũng, nói: “Nếu Vi Dũng đã thừa nhận thì sẽ thông báo nội bộ, kèm theo bị ghi lại lần vi phạm nghiêm trọng này.” Sau đó anh ta quay sang Cố Ninh, mất tự nhiên nói: “Tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cô. Là do tôi quản lý không tốt, thực sự xin lỗi.”

“Không liên quan.” Cố Ninh rộng lượng nói: “Vậy anh định xử lý chuyện này như thế nào?”

Trương Quốc Nhảy sửng sốt: “Cái gì mà xử lý như thế nào?” Không phải là xong rồi sao?

Tam Ca đại khái đoán được Cố Ninh muốn nói gì liền lập tức ngẩng mặt ngắm trời trước khi Trương Quốc Nhảy nhìn mình.

Cố Ninh nhìn Trương Quốc Nhảy nói: “Nếu lúc ấy không phải vị đồng đội của đội Hai này lao ra, tôi đã có thể bắn trúng Địch Tuấn. Chung Húc chính là ‘chết’ oan, như vậy thì có phải nên chia lại suất vào lữ đoàn Năm Sao không?”

Trương Quốc Nhảy mặt mũi vừa hòa hoãn lại lập tức trở nên khó coi: “Con nhãi kia, cô đừng có quá đáng?”

Cố Ninh không chút khoan nhượng nào: “Tôi thấy để Chung Húc ‘chết’ oan ức thế kia thì mới là quá đáng.”

Một binh lính đội Hai lên tiếng: “Lúc ấy Địch Tuấn với Trần Căn đứng gần nhau, xác suất năm mươi – năm mươi, căn cứ vào đâu mà cô cứ nhắm vào Địch Tuấn?” Giọng nói của cậu ta cũng trở nên khắc nghiệt: “Cô có ghét chúng tôi đến mức nào cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy đâu?”

Cố Ninh chỉ bình tĩnh nói: “Địch Tuấn lúc đó liên tiếp bắn Triệu Kiệt, Trâu Minh cùng Chung Húc, nếu không phải có người cố tình gây sự, ít nhất Chung Húc sẽ không ‘chết’. Cậu cho rằng tôi sẽ lựa chọn không cứu đồng đội mà lại đi tấn công một người luôn trốn đằng sau, không có ý định phản kích là Trần Căn?”

Người kia liền nghẹn lời.

Trương Quốc Nhảy sắc mặt càng ngày càng khó coi, mà sắc mặt Địch Tuấn lúc này cũng biến sắc.

Tam Ca cùng đại đội trưởng đội Một không có ý định can ngăn, quay sang nhìn trời nhìn đất nhìn mây.

Người vẫn không nói gì, Trương Tiêu Bạch rốt cuộc cũng nói: “Mấy người đừng có bao biện. Gian lận cũng là mấy người, không phải chúng tôi. Hiện tại Địch Tuấn bị loại, theo lẽ thường thì suất này phải thuộc về Chung Húc. Đại đội trưởng, lời này tôi nói đúng không?”

Tam Ca bâng quơ gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn trời nhìn đất nhìn mây.

Trương Quốc Nhảy sắc mặt như tắc kè, nói với Tam Ca: “Lão Tạ, đội Ba mấy người đã chiếm hai suất, tổng cộng có mỗi bốn suất, nếu bây giờ mình đội mấy người chiếm ba suất, cái này cũng không tốt lắm?”

Tam Ca muốn tránh cũng không tránh được, nhìn sang Chung Húc, lại thấy ánh mắt chờ mong của cậu thì trong lòng thở dài, nhìn anh ta nói: “Lão Trương, cậu cũng không thể nói vậy. Chung Húc tuy là người của đội Ba chúng tôi nhưng cũng là một người lính. Tôi là đại đội trưởng, đương nhiên là phải có trách nhiệm bảo vệ quyền lợi cho người của mình. Tôi hy vọng anh hiểu.” Anh ta dừng lại một lúc, biểu hiện đau lòng nói: “Không thì, nếu có thể vào được lữ đoàn Năm Sao, tôi liền chia cho cậu một nửa, à không, một phần ba, được không?”

Trương Quốc Nhảy hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”

Tam Ca nghiêm mặt: “Không.”

“Được rồi.” Trương Quốc Nhảy thở dài: “Đừng quên lời cậu vừa nói.”

Tam Ca lập tức nói: “Đảm bảo với cậu! Lão Chu có thể làm chứng.”

“Còn thất thần đứng đấy làm gì? Nơi đây không còn chuyện của chúng ta nữa. Đi thôi!” Trương Quốc Nhảy nói với đám người đội Hai, còn vỗ vai an ủi Địch Tuấn, thở dài nói: “Địch Tuấn, đi thôi, thua thì phải nhận.” Sau đó liền mang người của mình đi.

Địch Tuấn lạnh lùng nhìn Cố Ninh cùng Trần Căn rồi mới đi.

Trương Tiêu Bạch nói với Trần Căn: “Trần Căn, vừa rồi thật cảm ơn cậu.”

“Tôi chỉ không thấy yên tâm nếu cậu ta trở thành đồng đội của mình khi đấu với lữ đoàn Năm Sao thôi.” Trần Căn mặt mũi vẫn không có cảm xúc gì, nhìn Cố Ninh: “Hai ngày sau gặp lại, hợp tác vui vẻ.”

Cố Ninh cười cười: “Hợp tác vui vẻ.”

Trên đường về ký túc xá, Chung Húc trịnh trọng cảm ơn Cố Ninh. Tuy rằng chỉ là một suất tham gia, cũng không chắc có thể vào được lữ đoàn Năm Sao hay không, nhưng ít nhất cậu cũng có tư cách đấu trực tiếp với lữ đoàn Năm Sao.

Buổi chiều không có huấn luyện nên mọi người được nghỉ nửa ngày.

Cố Ninh về phòng liền khóa cửa lại, tiến vào không gian.

Cả một buổi chiều cô đều đi dạo trong đó.

Giờ ăn cơm chiểu Tam Ca vẫn tỏ vẻ bình thường, còn nhắc nhở bọn họ an tâm chờ kết quả của lữ đoàn Năm Sao là được. Ăn cơm xong, mọi người ngồi trò chuyện với nhau một lúc, sau đó Cố Ninh trở về ký túc xá, nằm trên giường gọi điện cho ba mẹ báo bình an. Bây giờ là 9 giờ tối, cô liền khóa cửa lại, trở lại mạt thế. Lúc này bên thế giới mạt thế mới là 7 giờ sáng, mặt trời còn chưa xuất hiện.

Cố Ninh đẩy của phòng đựng dụng cụ liền gặp đúng lúc Tam Ca đi vệ sinh. Nhìn thấy bộ dạng đầu tóc rối tung, râu ria xồm xoàm, quần áo thì lôi thôi lếch thếch của anh ta thì cô lập tức hoảng hốt. Tam Ca cũng ngạc nhiên hỏi cô: “Cô đừng nói hôm qua cô ngủ ở đây cả đêm đấy nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play