Có thể nói vai trò của tinh hạch chính là kích thích năng lượng từ trường của cơ thể con người, sau đó hấp thụ năng lượng của của thế giới, tạo ra dị năng.

Dị năng được quyết định bởi thể chất của mỗi người, nhưng không gian thần bí của Cố Ninh giống như là một lỗ đen từ trường, khiến cho lần đầu tiên mở ra có chấn động mạnh như vậy.

Lần đầu tiên bởi vì chỉ có Cố Ninh kích phát dị năng cho nên sau khi không gian hấp thụ đủ dị năng, từ trường sẽ đóng lại, những năng lượng hấp thụ được cũng không bị người khác hấp thụ phải.

Mà lần này cũng là một nước đi sai lầm.

Cố Ninh làm cho từ trường một lần nữa mở ra, hấp thụ một lượng năng lượng khổng lồ, mà ở không gian sau không hấp thụ đủ năng lương, cánh cổng từ trường lại một lần nữa bị đóng lại, khiến cho năng lượng của Cố Ninh bị kẹt lại, dẫn đến được đám người Trình Minh hấp thụ được, làm cho bọn họ hấp thụ được nhiều loại dị năng, mở rộng khả năng chứa đựng năng lượng trong cơ thể.

Nhiều người như vậy đồng thời kích phát dị năng, mà mỗi viên tinh hạch lại hấp thụ một lượng năng lượng khác nhau nên mới dẫn tới việc biến dị nhiều loại dị năng như vậy.

Bọn họ đánh bậy đánh bạ, cuối cùng được từ chỗ Cố Ninh mà hưởng lợi lớn.

Đương nhiên tinh thần lực của Hướng Hứa không phát hiện được điều này mà cô chỉ cảm nhận được nhờ có sự kích phát di năng của Cố Ninh mang lại cho mọi người vô cùng nhiều lợi ích.

Hướng Hứa đem tin tức này báo với đám Tam Ca khiến bọn họ đấm ngực hối hận không thôi, nhìn đám người cổ đạo trưởng cùng Trình Minh đang tò mò nghiên cứu dị năng mới của mình mà muốn rớt nước mắt.

Hận không thể nhổ tinh hạch ra ăn lại lần nữa.

Trương Tiêu Bạch lại nghiêm túc nói: “Nói như vậy, lượng năng lượng Cố Ninh hấp thụ gấp mấy lần chúng ta?”

“Đúng, tôi thấy dị năng trên người chị ấy dao động cực kì mạnh.” Hướng Hứa nói xong liền dừng lại một lúc, sau đó có chút hoang mang: “Nhưng cơ thể Cố Ninh có điểm kỳ quái, đáng nhẽ sau khi hấp thụ xong năng lượng sẽ lập tức tỉnh dậy nhưng đến bây giờ chị ấy vẫn chưa tỉnh.”

Hoàng Mộng Dao bỗng nhiên có chút bất an nói: “Lần trước chị ấy ngất cũng là do ăn tinh hạch. Nhưng lần trước khi tỉnh lại chị ấy đâu có dị năng…”

Trương Tiêu Bạch theo bản năng nói: “Nếu lần này vẫn không có dị năng thì phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì mà làm sao? Chẳng lẽ không có dị năng thì không phải là Cố Ninh.” Tam Ca trừng mắt liếc cậu ta một cái, sau đó ánh mắt lướt qua đám binh lính nói: “Tôi hy vọng mọi người có thể hiểu, chúng ta có thể có dị năng như ngày hôm nay, hơn nửa là nhờ có Cố Ninh. Tôi nhận Cố Ninh làm em gái, thì cô ấy chính là người của tôi. Những người khác thì tôi không quản được nhưng tôi hy vọng miễn là mọi người còn là người của tôi thì vô luận Cố Ninh có dị năng hay không, thì cô ấy vẫn là người nhà của chúng ta.”

Tam Ca nói những lời này chủ yếu là nhằm vào đám binh lính của đại đội ba, nhưng không phải là không có ý rung cây dọa khỉ. Ý của anh rất rõ ràng, chính là muốn nhóm người Trình Minh và cổ đạo trưởng đừng có đắc ý mà quên mất nhờ ai mà mình được chỗ tốt như vậy. Cũng lo lắng nếu Cố Ninh không có dị năng, bọn họ sẽ rời đi.

Theo sự xuất hiện của dị năng, những người bình thường không có dị năng sẽ trở thành nhóm người dễ bị tổn thương. Dù Cố Ninh có mạnh đến mức nào, thì ở trước mặt một dị năng giả cũng không thể chịu được một đòn. Trên thực tế, nếu thực sự cô không có dị năng thì cũng không quá khó khăn, nhưng cô còn có ba mẹ già, trở thành gánh nặng cho người khác khiến cho người khác muốn rời đi cũng là chuyện bình thường. Tam Ca đứng lên lập trường của Cố Ninh, cũng không hy vọng họ rời đi nên mới nói ra những lời như vậy.

La Long đương nhiên nói: “Tam Ca, cái kia còn cần cậu nói sao? Mạng tôi là Cố Ninh cứu về sau ba mẹ Cố Ninh chính là ba mẹ tôi.”

Chung Húc chen miệng cười nói: “La Long, còn đến lượt cậu chắc? Ở đây còn nhiều người muốn làm con trai chú Cố, dì Cố lắm, xin mời xếp hàng phía sau!”

Đám binh lính tức khắc phá lên cười. Bầu không khí vốn trở nên căng thẳng bởi lời nói của Tam Ca bỗng chốc thoải mái hơn.

Hoàng Mộng Dao ngồi cạnh ba mẹ Cố, trịnh trọng nói với họ: “Mạng cháu cũng là do Cố Ninh cứu, dù chị ấy không có dị năng, cháu cũng không đi.” Cô xác định lập trường của mình.

Mẹ Cố cái gì cũng chưa nói, chỉ vỗ vỗ tay Hoàng Mộng Dao hốc mắt hơi ướt. Ba Cố cũng vui mừng, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc thay con gái mình. Từ khi xảy ra mạt thế đến nay, Cố Ninh thay đổi rất nhiều, dù có trầm mặc hơn nhưng cô cũng càng ngày càng trở nên kiên cường, dũng cảm, nhiều khi còn khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ luôn lo lắng sau lần cô bị Lục Gia Tử nhẫn tâm vứt bỏ sẽ tạo thành bóng ma trong lòng cô, khiến cho nhân cách bị vặn vẹo. Bọn họ không hy vọng Cố Ninh trở nên lạnh nhạt, không quan tâm đến người khác mà chỉ cần cô vui vẻ là được. Nhưng giống như điều mà họ lo lắng, Cố Ninh dường như càng trở nên lạnh nhạt, ánh mắt lúc nào cũng ngập tràn cảnh giác.

Nhưng hôm nay bọn họ bỗng nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, có nhiều người như vậy ở cạnh Cố Ninh, con của bọn họ chắc chắc sẽ sống tốt.

Sau bữa trưa, Cố Ninh cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Ba mẹ Cố đều có chút lo lắng, cổ đạo trưởng an ủi: “Hai người đừng lo lắng, lần trước Cố Ninh cũng ngủ lâu như vậy.”

Ba mẹ Cố lúc này mới yên lòng.

Tới tận 3 giờ chiều, Cố Ninh mới tỉnh lại.

Nhìn thấy Cố Ninh tỉnh lại, vốn dĩ mọi người người thì đang nói chuyện phiếm, người thì ngủ, lập tức xúm lại, mồm năm miệng mười hỏi: “Cố Ninh, thấy thế nào? Có cảm giác gì không?”

“Cố Ninh, cô có dị năng chưa?”

“Cô có thấy tự nhiên cơ thể như có một năng lượng kỳ diệu nào đó chảy trong người không?”

Cố Ninh bị mọi người bao quanh, trong lòng vừa cảm động lại vừa bất đắc dĩ, cười cười, sau đó lắc đầu.

Theo động tác lắc đầu của Cố Ninh, không khí như bị đóng băng lại.

Mọi người đè xuống cảm giác thất vọng trong lòng, đều ra sức cười vui vẻ nói: “Cố Ninh, thân thủ của cô lợi hại như vậy, không có dị năng cũng chả sao. Cô xem Nhan Ngọc kia kìa, vừa mới bị súng của cô chĩa vào mặt mũi đã trắng bệch.”

Thạch Lỗi bên cạnh nói: “Đúng, đúng. Hơn nữa cô không có dị năng thì không phải còn có chúng tôi sao? Tam Ca đã nói, về sau cô chính là người nhà của chúng tôi, tang thi để chúng tôi lo, cô chăm sóc tốt cho ba mẹ chúng ta là được.”

“Ba mẹ chúng ta?!!” Trương Tiêu Bạch nói.

Thạch Lỗi nói: “Không phải ba mẹ Cố Ninh chính là ba mẹ của chúng ta sao?”

Cổ đạo trưởng tiến đến an ủi: “Cố Ninh, cô đừng lo. Cô nhìn Hướng Dật xem, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, ba lần không được thì bốn năm lần, có công mài sắt có ngày nên kim, sẽ có ngày thành công thôi. Tôi nói đúng không Hướng Dật?”

Hướng Dật mặt mũi trắng bệch, nghiến răng nói: “Nhổ tinh hạch tôi cho ông ra đây.”

Cổ đạo trưởng lập tức cười hai tiếng chột dạ.

“Vây quanh đây làm gì? Không khí xung quanh đều bị mấy người cướp hết rồi!” Tam Ca quát bọn họ một câu, sau đó đi đến trước mặt Cố Ninh: “Cố Ninh, cô yên tâm, cô kêu tôi một tiếng anh Ba thì chính là em gái tôi. Về sau cô cùng chú Cố, dì Cố chính là người được chúng tôi bảo vệ. Cho dù sau này cô vẫn không có dị năng, chỉ cần tôi còn sống, tôi đảm bảo không ai dám khinh dễ cô.”

Cố Ninh không chút do dự tin lời hứa của Tam Ca. Cô đương nhiên biết lời hứa này có nghĩa là anh ta sẽ chấp nhận mang theo gánh nặng chính là cô và ba mẹ. Cô nhìn biểu cảm khẩn trương của Tam Ca, biết bọn họ mồm năm miệng mười an ủi cô bởi vì sợ cô không có dị năng mà thất vọng, buồn bã. Cô không biết tại sao cảm giác mất mát trong lòng tự nhiên tan biến, thay vào đó là vô cùng cảm động.

Vì để bản thân không quá thất thố, Cố Ninh cười nói: “Mọi người không định khoe chiến lợi phẩm của mình sao?”

Sau đó cô liền biết ngoại trừ mình và ba mẹ, tất cả mọi người đều có dị năng, thậm chí Trình Minh, cổ đạo trưởng, Trương Tiêu Bạch còn có dị năng biến dị siêu lợi hại.

Cố Ninh bất đắc dĩ nói: “Xem ra không có dị năng là do gien di truyền rồi.”

Ba mẹ Cố biết Cố Ninh không có việc gì thì tâm tình cũng thả lỏng không ít, chỉ cười bất lực.

Mọi người lập tức nở nụ cười.

Cố Ninh đề nghị: “Tam Ca, hôm nay là ngày vui, không bằng tối nay chúng ta ăn gì đó để chúc mừng đi!”

Ánh mắt mọi người đều sáng ngời.

Bọn họ đương nhiên là có ý định này, nhưng lo lắng cho Cố Ninh nên định thôi. Lúc này biểu cảm của Cố Ninh cũng không có gì là đang cố vui vẻ trước mặt mọi người, vì vậy tất cả đều ầm ĩ nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì.

Hoàng Mộng Dao mỉm cười nói: “Tôi sẽ phụ trách nhóm lửa.”

Chung Húc tiếp lời: “Nước cứ giao cho tôi.”

Tam Ca bất đắc dĩ đánh gẫy hưng phấn của bọn họ, nói: “Trước tiên phải nghĩ đến ăn gì đã?”

Cố Ninh ánh mắt sáng ngời, cười nói: “Tam Ca, không phải anh quên đằng sau vườn của Vương Kế Trung có nuôi gà sao?”

Tam Ca sửng sốt, đối với ánh mắt của Cố Ninh lập tức đoán được cô đang muốn trả thù tên Vương Kế Trung kia.

Mẹ Cố đột nhiên nhớ ra điều gì, nhìn xung quang sau đó hỏi: “Cố Ninh, con có thấy Hồng Quyên đâu không?”

Cố Ninh sửng sốt: “Không phải cô ấy ở cùng ba mẹ sao?”

Mẹ Cố nói: “Không có, buổi sáng cô ấy với ba mẹ sốt ruột xem con về chưa nên ra cổng chờ con về. Mẹ với ba con thấy con về liền vui vẻ, tưởng cô ấy cũng về cùng rồi nên cũng không chú ý. Bây giờ lại không thấy, không biết cô ấy có chuyện gì không?”

Cố Ninh lập tức có dự cảm không lành, nhưng vẫn trấn an mẹ Cố trước: “Không sao đâu mẹ, sao có thể có chuyện gì được. Để con ra ngoài tìm cô ấy.” Nói xong còn nháy mắt với ba Cố.

Ba Cố hiểu ý, nói: “Ban nãy tôi còn cùng cô ấy chơi với mấy đứa trẻ ở hành lang, bà không thấy đấy thôi. Ninh Ninh, con ra ngoài tìm thử xem.”

“Vâng.” Cố Ninh đứng lên nói.

“Không được rồi, không được rồi!” Đột nhiên một cậu bé đầu đầy mồ hôi chạy vào, thở hổn hển nói với mọi người: “Chúng em vừa ở sân sau thể dục về thấy bà tóc đỏ bị người khác bắt lại rồi! Còn nói vì bà ấy trộm đồ nên muốn giết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play