Khung cảnh này vô cùng đáng nhớ, nhưng thực tế mọi thứ đều diễn ra trong âm thầm, không thể nhìn, cũng không thể sờ đến nên không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Thời điểm Cố Ninh tỉnh dậy có chút mờ mịt, thậm chí còn không nhớ rõ tại sao mình lại ngất đi. Những đốm sáng màu xanh lục kia tuy đã thẩm thấu vào cơ thể cô nhưng dường như cũng không làm thay đổi điều gì.

Cô chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào, đến mức có thể ăn hết được một con bò.

“Cố Ninh tỉnh rồi!” Trình Minh tình cờ nhìn vào phòng thấy Cố Ninh đã tỉnh lại, vui vẻ gọi mọi người.

Năm người đang đứng ngoài hành lang lập tức vây quanh giường Cố Ninh, mồm năm miệng mười hỏi: “Cố Ninh, ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Cô có cảm thấy đau chỗ nào không?”

“Sao tự nhiên cô lại té xỉu?”

Tuy rằng có chút ầm ĩ, nhưng chính đôi mắt tràn đầy quan tâm của mọi người khiến Cố Ninh cảm giác ấm áp.

“A, mắt cô lại bình thường rồi!” Trương Dương nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ninh nói.

Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn lại, sau đó lại mồm năm miệng mười nói: “A, thật sự!”, “Thực sự không gì nữa rồi!”

Chỉ có Cố Ninh là hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì: “Mọi người đang nói gì vậy?”

Cổ đạo trưởng một bộ trưởng giả phong phạm, giải thích với Cố Ninh: “Ngươi đột nhiên hôn mê, Cao Duyệt khám cũng nói ngươi không có vấn đề gì. Nhưng khi kiểm tra mắt thì thấy xung quanh con ngươi xuất hiện một vòng tròn màu xanh lục, hiện tại thì không còn thấy gì nữa rồi.”

Cố Ninh theo lẽ thường liền nghĩ tới viên ngọc màu xanh lục mà mình vừa nuốt xuống kia, căng thẳng hỏi: “Có gương không?”

Trương Dương lấy một tấm gương nhỏ được đặt trên giá sách đưa cho Cố Ninh.

Cố Ninh cầm gương, đầu tiên đem mí mắt dưới kéo xuống, không thấy tơ máu màu đỏ, chứng tỏ cô không bị tang thi hoá, trong lòng liền thở phào một hơi. Sau đó cô mới quan sát con ngươi của mình.

Nếu không nhìn kỹ, rất khó có thể thấy một vòng tròn màu xanh lục nhạt ở xung quanh con ngươi cô. Cô cũng không qua quá hoảng sợ vì điều này, vì trong lòng cô biết rõ điều này liên quan đến viên ngọc màu xanh lục kia, thậm chí là có liên quan trực tiếp. Vì nếu liên quan đến chuyện cô bị tang thi cắn thì thời gian cũng không quá một tuần, đủ để cơ thể cô phát sinh biến dị lâu rồi.

Dù sao cô cũng không thể thay đổi được gì và không biết tại sao thể chất cô lại biến đổi như vậy. Suy nghĩ nhiều cũng không thể đưa ra được phương hướng giải quyết, cô liền dứt khoát ném vấn đề sang một bên, suy nghĩ về vấn đề hiện tại quan trọng hơn.

Cô bình tĩnh đưa gương lại cho Trương Dương, nói: “Ba tôi thế nào rồi?”

Trình Minh đáp: “Phẫu thuật thành công, chú Cố hiện giờ ngủ rồi.”

“May mắn là chúng ta chưa làm kinh động tới ông ấy, bằng không nếu biết ngươi ngất xỉu, không biết sẽ lo đến mức nào nữa.” Cổ đạo trưởng nói, sau đó đột nhiên chuyển hướng nói: “Nhưng còn có một vấn đề, Cố Ninh, chúng ta ngày nào cũng ăn bánh quy, giăm bông thì không sao, nhưng hai người bị bệnh cũng không thể ăn theo như chúng ta chứ?”

Ông đưa ra một vấn đề rất thiết thực.

Trước mắt mà nói, vật tư bọn họ đang dùng là dựa vào hai túi đồ ăn Cố Ninh đã càn quét được ở siêu thị, có thể cố được thêm một thời gian nữa. Còn cô thì hàng ngày đều quay lại thế giới bên kia ăn, cũng tiết kiệm được không ít. Cổ đạo trưởng nói không sai, bọn họ có thể tùy tiện đối phó, nhưng sức khỏe ba mẹ Cố không tốt, hơn nữa còn trải qua ba tháng sợ hãi, mất ngủ và thiếu dinh dưỡng. Cố Ninh hồi trước luôn đi theo họ nên cũng không cảm thấy điều gì, nhưng đến khi thấy được sự tương phản giữa hai thế giới, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu. 

Thực sự không thể để ba mẹ theo bọn họ mỗi ngày ăn bánh quy với giăm bông được.

Cố Ninh đột nhiên hỏi: “Trương Dương, bình thường Tam Ca ăn gì?”

Trương Dương nói: “Tam Ca ăn giống chúng tôi, có gì thì ăn nấy. Còn thường xuyên chăm lo cho bọn trẻ không có gì ăn trong điểm tập kết.” Cậu ta nói một lúc mới hiểu sao đột nhiên Cố Ninh lại hỏi chuyện này, nói: “Điều kiện ăn của chúng ta rất kém, nhưng Bạch Lang và lão Vương kia thì lại rất tốt. Lão Vương tự quây một khu cạnh nhà của mình lại, bên trong nuôi hơn mấy chục con gà. Phía sau núi còn có đủ loại rau xanh, mỗi ngày ông ta đều sai người đi trông coi, sợ có người trộm mất!” Cậu ta vừa nói vừa nhìn ra cửa, không thấy ai mới thấp giọng nói: “Tam Ca nói, để bao giờ tìm cơ hội tốt sẽ trộm gà của ông ta, về sẽ nấu một bữa thật ngon.”

Cố Ninh vừa nghe thấy tên lão Vương, đáy mắt liền có một lớp sương mù.

Cô giết cháu trai ông ta, ông ta lập tức phái người tới giết cô.

Điều này không khác gì việc Cố Ninh tát vào mặt lão Vương trước mặt mọi người, hơn nữa còn vô cùng vang dội.

Đây là hận thù không thể hóa giải được, trừ phi hai bên một mất một còn, hoặc là một người bỏ đi.

Chính là Cố Ninh không muốn bỏ trốn, hiện tại tình trạng của ba mẹ Cố không thích hợp để lên đường. Hơn nữa chỗ này có Tam Ca quan tâm, còn có tường vây bảo vệ khỏi tang thi, trừ phi nơi này bị bao vây, không thì cô cũng không định đi.

Cô không đi, Vương Kế Trung càng không đi.

Cô không muốn chết, vậy thì Vương Kế Trung nhất định phải chết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Ninh hiện lên một tia sát khí.

Cô cũng không hề che dấu sát khí trên người mình, mọi người liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống, cả người lạnh toát.

Sát ý trong mắt cô chỉ kéo dài một lúc rồi lại khôi phục bình thường.

Cô đột nhiên nghĩ tới gì đó liền nhìn đồng hồ trên tay, 4 giờ, lập tức hoảng hốt. Cô nhảy từ trên giường xuống, nói với mọi người: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Cô vội vã chạy ra ngoài làm mọi người trong ký túc xá đều ngây người một chút.

“Thực sự ban nãy không phải chị ấy ngủ chứ? Hình như không giống với người vừa bị ngất xỉu tỉnh lại gì cả!” Tạ Hồng Vũ đứng bên cạnh nói.

Mọi người đều im lặng công nhận.

Cố Ninh gấp như vậy là bởi vì cô đã ngất xỉu ba tiếng, bên kia chắc bây giờ đã là 7 giờ 30 phút!

Nhà bọn họ dù có việc gì, đúng 6 giờ mỗi ngày sẽ ăn tối.

Nếu mẹ Cố gọi cô ra ăn cơm mà gõ cửa không thấy có người trả lời, liền nhất thời kích động mở cửa không thấy cô… Cô thực sự không dám tưởng tượng tiếp.

Cô chạy thẳng xuống nhà vệ sinh nữ tầng một, kết quả là nhà vệ sinh không có cửa, chỉ được ngăn cách bởi vách tường xi măng.

Cô chỉ có thể chạy ra khỏi ký túc xá, bây giờ trời đã tối dần, nhớ đến cánh rừng đằng sau sân thể dục cô liền chạy tới đó.

Cố Ninh biết hiện giờ mình trong điểm tập kết có chút ‘danh tiếng’ nên để không bị chú ý, cô liền kéo mũ che đi mái tóc màu vàng đặc trưng, cũng không mang theo dao dài mà chỉ để bên hông hai con dao ngắn.

Từ sau khi Tam Ca tuyên bố, ít nhất là ở nơi công cộng, Vương Kế Trung tuyệt đối không dám hành động.

Cô đi dọc theo sườn núi nhưng không ngờ lại gặp có người đang từ phía sân thể dục đi về.

Khi cô và người đó đi ngang qua nhau, người kia liền nhìn thấy mái tóc vàng bị rơi ra khỏi mũ cô, sau đó đột ngột dừng bước, giọng nói có chút kinh ngạc: “Cô là Cố Ninh sao?”

Bước chân Cố Ninh dừng lại, bình tĩnh quay lại nhìn thì cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, thực sự không ngờ ở chỗ này lại gặp được cô ấy, buộc miệng nói: “Ân Tang?”

Chủ nhân giọng nói kia chính là Ân Tang, người mà cô nhìn thấy trên TV ngày hôm qua. Cô ấy tạo nên ấn tượng sâu sắc trong lòng cô nên cô mới có thể ngay lập tức thốt ra tên cô ấy.

Cô ấy mặc một trang phục võ thuật màu trắng, mái tóc dài màu đen được buộc gọn lên, khuôn mặt so với trên TV còn diễm lệ hơn nhiều.

Cố Ninh không nhịn được lại nghĩ tới một người khác, đó là Trang Thần. Cô ấy cũng có nhan sắc mỹ lệ, nếu so sánh, cô ấy vẫn còn kém so với Ân Tang đang đứng trước mặt cô. Nhưng Cố Ninh vẫn thích duyên phận cô với Trang Thần hơn.

Ân Tang nghe thấy Cố Ninh biết tên mình, lông mày nhướng cao, có chút giật mình hỏi: “Cô biết tôi?”

“Tôi đã từng xem cô tham gia thi đấu võ thuật toàn quốc trên TV.” Cố Ninh từ đáy lòng mình nói thật, “Cô rất lợi hại.”

Ân Tang hừ một tiếng, mặc dù có một vài lý do khiến cô không thích Cố Ninh, nhưng đối với người vừa mới khen ngợi mình, cô cũng không muốn làm khó dễ.

Cố Ninh bỗng nhiên thành khẩn hỏi: “Tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?” 

Ân Tang nhướng mày: “Chuyện gì?”

Cố Ninh hỏi thẳng: “Cô học võ ở đâu vậy?”

“…” Thực sự là biểu cảm trên mặt Cố Ninh quá thành khẩn, Ân Tang muốn châm chọc vài câu cũng không được, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi học võ từ nhỏ, cho đến giờ cũng được mười mấy năm. Những người này trước dạy tôi, bây giờ đều thua tôi. Nếu cô nghĩ giết vài người là có thể giống như tôi, thì đừng có mơ tưởng nữa.”

Cô dứt lời thì lạnh lùng nhìn Cố Ninh một cái, sau đó trực tiếp đi xuống dốc hướng về toà nhà giáo viên.

Cố Ninh nhìn theo bóng dáng Ân Tang, có chút khó hiểu.

Cuối cùng cô cũng không tìm hiểu được tin tức nào hữu dụng, xem ra chỉ có cách là tiến vào quân đội. Nghĩ đến đây cô liền đi về phía sau sân thể dục.

Trước kia, khu vực này là khu vui chơi dành cho học sinh, lúc nào cũng náo nhiệt nhưng bây giờ cả khu vực này rộng lớn này chỉ có mình cô đứng.

Cố Ninh đứng ở sân thể dục, nhìn về phía chân trời.

Không biết có phải do mạt thế không mà thời gian mặt trời xuất hiện càng ngày ít đi. Lúc này mới có 4 giờ mà mặt trời đã sắp lặn.

Cố Ninh trong lòng có chút dự cảm không lành.

Cảm thấy như sẽ có một ngày, mặt trời sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play