Cố Tư Nguyên cẩn thận suy nghĩ, rồi nói: “Được, học chút võ công, không hại người, phòng thân cũng tốt. Tìm một trung tâm đáng tin cậy, con muốn học Taekwondo hay Tiệt Quyền Đạo?”
Rất nhanh bọn họ liền nghiêm túc thảo luận.
“Con cũng chưa nghĩ đến.” Cố Ninh cầm bát tiếp tục ăn, sau đó nói: “Để tí nữa con sẽ ra ngoài đi dạo xem có trung tâm nào gần đây không.”
“Có cần ta đi cùng con không?” Cố Tư Nguyên hỏi.
“Không cần đâu, con tự tìm được rồi.” Cố Ninh nhanh chóng cho cơm vào miệng.
Mẹ Cố lo lắng nhìn Cố Tư Nguyên, lại không nói gì thêm. Tuy bà không yên tâm, nhưng cũng không thể lần nào Cố Ninh ra ngoài cũng đi theo cô.
Thấy Cố Ninh ăn cơm, bà còn nói thêm: “Con ăn chậm một chút, đâu có ai cướp của con đâu.” Từ lúc cô trở về, bà liền phát hiện lượng cơm cô ăn lớn hơn nhiều. Ngày trước cô chỉ ăn một bát cơm nhỏ, còn nói rằng phải giữ dáng, nhưng bây giờ không nói đến việc giữ dáng, mỗi lần ăn đều ăn ngấu nghiến, giống như là đang tranh đoạt đồ ăn vậy, hơn nữa khi ăn cũng phải ăn ít nhất ba bát. Ánh mắt bà đột nhiên có chút kỳ quái, nhìn tay phải Cố Ninh: “Trời nóng như vậy, sao con lại đeo găng tay?”
Cố Ninh dừng tay một lúc, rồi nói: “Vừa rồi con mới làm bẩn đồ, sợ tay làm bẩn nên đeo găng tay.”
Cố Ninh liền nhanh chóng ăn xong cơm.
“Con ra ngoài đây. Nếu con không về kịp bữa tối thì mọi người cứ ăn trước nhé, không phải chờ con đâu.” Cố Ninh vừa đi giày vừa dặn dò ba mẹ. Sau khi mở cửa liền kinh ngạc nhìn người đang đứng trước cửa, lúc nhất thời không biết có phải mình đã quay về mạt thế hay không, ngạc nhiên hỏi: “Phương Pháp?”
Đứng ngoài cửa là Phương Pháp đang mặc thường phục, dường như đang định gõ cửa thì cửa lại được mở ra.
Người trong và người ngoài cửa đều kinh ngạc nhìn nhau.
Anh ta nghe được tên mình liền nhìn chăm chú người con gái đứng trước mặt mình, giật mình nói: “Cô là Cố Ninh?” Anh ta có chút giật mình, ngày đó khi gặp Cố Ninh, cô vô cùng chật vật, trên mặt cũng cáu bẩn, căn bản không thể nhìn ra được gì. Hiện tại nhìn kỹ, liền thấy cô khá xinh đẹp, làn da trắng như trứng gà… Khụ, anh ta đang nghĩ đi đâu vậy?!
“Ai nha, không phải là cậu cảnh sát tiểu Phương sao? Mau, mau vào đây!” Mẹ Cố đang tiễn Cố Ninh ra cửa thì nhận ra ngay Phương Pháp, nhiệt tình gạt cô sang một bên, mời anh ta vào nhà. Sau đó nói với ba Cố: “Lão Cố, mau đi pha trà! Vị cảnh sát tìm được Cố Ninh, Phương Pháp tới này.”
Cố Tư Nguyên vội vàng đứng lên hướng tới phòng bếp pha trà.
Phương Pháp thụ sủng nhược kinh* bị mẹ Cố kéo vào nhà, một bên nói với ba Cố: “Chú ơi, không phải pha trà đâu. Đừng khách sáo như vậy, cháu chỉ qua hỏi thăm mọi người một tí thôi.”
*Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cố Ninh đứng ở cửa nhìn mẹ Cố lôi kéo Phương Pháp ngồi trên ghế sô pha, chỉ có thể đóng cửa vào nhà.
“Cái kia… kỳ thật cháu chỉ qua thăm Cố Ninh bây giờ như thế nào.” Phương Pháp ngượng ngùng đem giỏ hoa quả lên bà, đối mặt với sự nhiệt tình của mẹ Cố liền có chút chân tay luống cuống.
“Đã tới đây rồi sao còn khách sáo như vậy?” Mẹ Cố oán trách nói. Ngày đó ở cục cục cảnh sát bà không nhìn kỹ, hiện tại nhìn thấy Phương Pháp một lưng thẳng tắp, đầu tóc gọn gàng, mặc một cái áo sơ mi trắng, nhìn vô cùng thông minh, sáng sủa. Mẹ Cố càng nhìn càng thích, nhịn không được trên mặt tràn đầy ý cười.
Ba Cố đặt chén trà trước mặt Phương Pháp, cười nói: “Nhờ phúc của cháu, Ninh Ninh nhà ta khôi phục khá tốt.”
Phương Pháp nói cảm ơn, sau đó nhìn Cố Ninh nói: “Đúng là rất tốt.” So với vẻ chật vật trước kia đúng là khác nhau một trời một vực.
Chỉ là ánh mắt cô nhìn anh… thực sự là có điểm quái lạ.
Phương Pháp có chút xấu hổ: “À, cháu chính là qua đây xem chút, cái kia, hình như em chuẩn bị đi ra ngoài đúng không? Cháu xin phép về trước…”
“Cùng nhau đi đi, vừa đúng lúc tôi có việc muốn hỏi anh.” Cố Ninh đột nhiên nói.
“À, được.” Phương Pháp gật đầu chào ba mẹ Cố, sau đó đứng lên.
“Chờ chút, để tôi lấy mấy thứ.” Cố Ninh chợt nhớ ra cô chưa lấy danh sách các thứ cần mua trong túi áo, liền lập tức vào phòng ngủ.
Cô đem cái túi ni lông dưới gầm giường kéo ra, sau đó tìm thấy trong túi áo ra tờ giấy kia, đồng thời còn có viên đá xanh lục đào được từ đầu tang thi chó săn. Cô nhìn thoáng qua rồi cất hết vào trong túi, một lần nữa nhét túi ni lông xuống gầm giường. Lại tìm □□* của mình từ ngăn kéo bản học lấy ra.
*Bản convert lẫn raw đều bị thế này nên mình bó tay luôn @@.
Cô mở cửa đi ra ngoài, nói với Phương Pháp: “Đi thôi.”
Phương Pháp hơi ngạc nhiên, cảm thấy cách nói chuyện của cô đối với mình có chút tùy tiện. Lại nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô thực sự đã gọi được tên mình, chẳng lẽ trước đó họ biết nhau?
Anh mang theo một bụng nghi hoặc đi theo Cố Ninh ra ngoài.
“Phương Pháp, anh biết biết nơi nào gần đây dạy võ không?” Cố Ninh vừa đi xuống cầu thang vừa hỏi, Phương Pháp là cảnh sát, chắc hẳn là sẽ biết.
“À… Sao em lại hỏi cái này?” Phương Pháp hỏi. Dừng lại một lúc lại hỏi cô: “Ừm… Cố Ninh, chúng ta trước kia từng quen nhau sao?”
Bước chân của Cố Ninh chợt dừng lại, biểu cảm trên mặt như bừng tỉnh, là do cô không tự chủ được liền đem Phương Pháp của mạt thế cùng với Phương Pháp bên này hoà làm một. Ngữ khí cùng thái độ cũng coi anh như Phương Pháp của bên kia mà đối xử, mà hoàn toàn quên mất cảnh sát Phương Pháp này và cô không hề quen biết, lần gặp mặt duy nhất là lúc anh ta thấy cô trên đường và đưa cô về cục cảnh sát… Việc đi lại giữa hai thế giới thực sự dễ khiến người trở nên lẫn lộn. Cố Ninh có chút xúc động thở dài.
Sau đó cô nói: “Đây không phải là trọng điểm.”
Phương Pháp: “…” Thực sự là anh chỉ muốn hỏi điều đó thôi, trọng điểm là thứ gì mới được?
“Anh có xem giải thi đấu võ thuật toàn quốc không?”
Phương Pháp: “…” Đề tài cũng thay đổi nhanh quá đi?
“Đêm qua thức đêm để xem phát sóng trực tiếp, sao vậy?”
Ánh mắt Cố Ninh lập tức sáng ngời: “Cái người Ân Tang, nếu muốn đạt được đến trình độ của cô ta, thì phải học ở chỗ nào?”
Phương Pháp nhất thời không biết nói gì, nghĩ một hồi lâu mới nói: “Muốn đạt đến trình độ này không quan trọng là học ở đâu, mà là phải có ít nhất mười năm luyện tập. Hơn nữa, còn phải đòi hỏi có thiên phú nữa.” Anh ta dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ tới việc Cố Ninh từng bị mất tích, nghĩ rằng có thể là cô muốn học võ phòng thân, liền tốt bụng nói: “Nếu em muốn học võ phòng thân, không nhất thiết phải tập luyện đến trình đọc đó, chỉ cần học chút thuật phòng thân là được. Hơn nữa là nên trang bị một số kiến thức…” Anh ta đang nói thì bị ánh mắt của Cố Ninh chặn lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Ở nơi khác thì anh không biết, nhưng trước kia khi anh còn trong quân đội, có một đơn vị đứng đầu về lĩnh vực này.”
Cố Ninh trầm ngâm nghĩ, sau đó nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể học trong quân đội sao?”
Phương Pháp thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Ninh, lại không biết nói gì, gian nan nói: “Nếu em có người quen…”
Cố Ninh ánh mắt sáng ngời nói: “Đại đội trưởng có được không?”
“Chắc là không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn ở lại quân đội trong khoảng thời gian dài và được tham gia huấn luyện thì khó khăn hơn.” Phương Pháp nói.
Vấn đề này chỉ có thể chờ trở lại mạt thế cô sẽ hỏi Tam Ca xem có biện pháp nào không, Cố Ninh thầm nghĩ trong lòng.
“Anh có xe sao?” Cố Ninh bỗng nhiên hỏi.
Phương Pháp gật đầu nói: “À, có.”
“Có thể giúp tôi một chút không?” Cố Ninh nói.
“Chuyện gì?”
Lúc Cố Ninh cùng Phương Pháp đi xuống dưới tầng đúng lúc gặp mấy bà cô từ bên ngoài đi về. Nhìn thấy Cố Ninh đang muốn lên xe, trên xe lại có người đàn ông bọn họ chưa gặp bao giờ, ánh mắt mấy bà cô sáng lên, tiến đến hỏi: “Ninh Ninh, ra ngoài cùng bạn sao?” Đôi mắt còn không ngừng đánh giá người trong xe khiến cho Phương Pháp xấu hổ cười chào lại.
Cố Ninh lạnh lùng nhìn mấy người phụ nữ này, thậm chí chào cho có lệ cũng không muốn, trực tiếp mở cửa lên xe, nói với Phương Pháp: “Đi thôi.”
Phương Pháp không hiểu gì, nhưng cũng lập tức lái xe rời đi.
“Con bé Cố Ninh này sao vậy? Sau khi trở về liền biến thành bộ dạng như vậy, không biết lễ phép là gì hết! Ba cô ta còn là giáo viên đấy.”
“Lần trước tôi nghe con trai nói, loại xe người đàn ông kia đi không rẻ đâu. Có khi nói Cố Ninh mất tích, không chừng là ra ngoài được người ta bao nuôi đi?”
“Không thể nào?”
“Sao lại không thể? Mẹ cô ta không phải nửa năm trước phải phẫu thuật tim sao, nghe nói phải hơn mấy chục vạn. Vậy mà bây giờ suốt ngày uống thuốc, ăn trái cây nhập khẩu. Lão Cố chỉ là một giáo viên, làm sao kiếm được nhiều tiền thế? Cố Ninh thì vừa mới tốt nghiệp, tiền ở đâu ra? Cô nhớ lại xem, từ lúc cô ta về, ánh mắt đã không đúng rồi, không thèm nhìn mặt ai, cứ hếch thẳng lên trời ấy. Muốn cho ai xem? Chắc chắn là ở bên ngoài được bao nuôi rồi, chắc là làm tiểu tam cho ông già nào đó!”
Mà lúc này, mẹ Cố ở trong nhà ủ rũ không thôi: “Lão Cố, ông bảo Ninh Ninh học võ thuật gì đó, được thôi, nhưng chính là chúng ta không còn tiền nữa. Tình huống nhà chúng ta như thế nào thì ông biết rồi đấy, chả lẽ lại phải đi mượn tiền tiếp?”
“Tiền lương tháng này của tôi không phải là đã được phát rồi sao.” Cố Tư Nguyên cau mày nói: “Nếu không mượn bác cả, bác hai, còn có Nhạc Châu nữa? Sau này từ từ trả là được.”
Mẹ Cố nói: “Bác cả, bác hai bên kia thì không sao, nhưng bên Nhạc Châu… hôm trước vừa gọi điện giục chúng ta.”
Ba Cố thở dài, an ủi mẹ Cố: “Để tôi nghĩ cách vậy.”
Bên này, Cố Ninh đang ngồi xe Phương Pháp đi về phía bệnh viện.
Khi ngồi trên xe, cô đã đem găng tay tháo ra, để lộ bàn tay còn đang được băng bó.
Phương Pháp ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi. Bây giờ anh đối với Cố Ninh có cả một bụng nghi vấn, nhưng kỳ quái chính là, thái độ của Cố Ninh với anh vô cùng tùy tiện, theo lý mà nói hẳn anh phải cảm thấy bực bội. Nhưng chính là một chút bực bội anh cũng không thấy, lại còn ma xui quỷ khiến thế nào lại nghe theo lời Cố Ninh nói.
Đương nhiên là anh cảm thấy tình huống bây giờ của mình cũng không hề thích hợp – giúp Cố Ninh đi xếp hàng lấy số thứ tự khám bệnh ở đại sảnh. Còn Cố Ninh, chào hỏi anh ta một câu liền rời đi.
Phương Pháp nhìn bản thân một tay cầm sổ khám bệnh một bên cầm số thứ tự khám bệnh lẩm bẩm: “Mình rốt cuộc đang làm gì vậy?” Hy sinh nửa ngày phép để đi thăm Cố Ninh, giờ lại đi cùng cô đi đăng ký khám bệnh?
Bên kia, Cố Ninh đang đứng trước cây ATM trước cổng bệnh viện, trầm mặc nhìn số dư trên màn hình.
300 đồng.
Cô suýt nữa đã quên mất nửa năm trước tim mẹ Cố có vấn đề, phải thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn, tiền tích lũy nhiều năm bù vào không đủ, còn phải đi vay không ít nợ bên ngoài. Mà tiền tiêu vặt của cô mấy năm nay cũng đã dùng hết, mạt thế đến một thời gian, mỗi ngày đều phải chém giết tang thi, tìm cách sinh tồn, thần kinh mỗi ngày đều căng chặt, khiến cô hoàn toàn quên mất tình hình kinh tế của nhà mình bây giờ vô cùng khó khăn.
Khó trách lúc cô nói với ba Cố về việc học võ, mẹ Cố ở bên cạnh cứ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cô cứ tưởng mẹ Cố còn điều gì băn khoăn, không ngờ lại do nguyên nhân này…
Cố Ninh rút hết 300 đồng, cầm tiền trong tay liền thở dài, có loại cảm giác một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT