“Cô không sợ tôi.” Đây không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
“Tại sao tôi phải sợ anh.” Câu trả lời này đương nhiên cũng không phải câu nghi vấn.
Giọng nói có chút đương nhiên.
“Cô giết người ở địa bàn của tôi, vậy mà còn cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng?” Lần này là một câu nghi vấn.
“Anh ta đáng chết. Tôi có lý do nên mới giết anh ta.”
Bạch Lang bình tĩnh nhìn Cố Ninh một lúc, sau đó nói: “Tôi thật là một chút cũng không muốn giết cô.”
Những lời này chính là vốn dĩ muốn giết cô.
Cặp mắt kia chợt nổi lên tia hứng thú làm mắt Cố Ninh không nhịn được co rút một trận, từng suy nghĩ lướt nhanh trong đầu.
Bạch Lang khóe miệng mang theo nụ cười tàn khốc, như thể trêu chọc Cố Ninh nói: “Tuy rằng tôi là lão đại, nhưng cũng không thể tùy hứng nói không giết thì không giết. Chỉ có điều cô là trẻ vị thành niên nên cho cô một cơ hội.” Anh ta nói xong bỏ đôi chân dài từ bàn làm việc xuống, đi về phía Cố Ninh. Anh ta thoạt nhìn ít nhất cũng phải cao tới mét tám lăm, bước đi vô cùng phóng khoáng, đồng thời cả người đều phát ra khí thế mãnh liệt.
Cố Ninh cố gắng mới khiến mình không lui về phía sau.
“Tốt nhất cô đừng có rút dao bên hông ra, trừ khi cô không cần bàn tay xinh đẹp đó nữa.”
Bàn tay đang chạm vào chuôi dao của Cố Ninh cứng đờ rồi dừng lại, giương mắt nhìn Bạch Lang đã đi đến trước mặt mình, đồng tử hơi co lại.
“Sợ? Sợ mới đúng. Bằng không tôi còn tưởng rằng bởi vì ta qua đoạn nhật tử không tự mình giết người, thoạt nhìn đều không giống người xấu đâu.” Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ nói, trong ánh mắt ngập tràn tà khí, duỗi tay về phía hông Cố Ninh, rút con dao ra.
Khớp tay thon dài nắm lấy chuôi dao, sau đó linh hoạt di chuyển, đem nó xoay vòng trên tay, con dao như là có sinh mệnh, không hề khiến anh ta bị thương. Cuối cùng, anh ta đưa qua đưa lại con dao trước mặt Cố Ninh, ý cười trong mắt không giảm, nói: “Tôi không có thói quen uy hiếp một cô gái nhỏ, nhưng, tốt nhất đừng nên chơi dao trước mặt tôi. Con người tôi, thấy dao liền muốn giết người.”
Cố Ninh cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo đang kè bên má mình, đôi mắt cố chấp trừng anh ta, nhưng đồng tử không khống chế được co lại, lộ ra vẻ sợ hãi bị Bạch Lang phát hiện.
Đúng lúc này, cửa bị gõ ba tiếng.
Sau đó, cửa mở rộng, một thân hình cao gầy xuất hiện cất tiếng gọi: “Bạch Lang.”
Người nọ mặc một cái áo sơ mi trắng không dính một hạt bụi, cao thẳng, trên mũi còn đeo một gọng kính vàng, thoạt nhìn vô cùng thư sinh. Anh ta lễ phép gật đầu với Cố Ninh một cái, sau đó quay sang Bạch Lang chỉ chỉ đồng hồ trên tay nói: “Đến giờ họp rồi.”
“Họp cái gì?! Tôi không rảnh.” Bạch Lang không kiên nhẫn nói, tùy tay vứt con dao trên tay xuống bàn, sau đó trên cao nhìn xuống uy hiếp Cố Ninh: “Cô gái nhỏ, ngoan ngoãn đi theo anh Ba của cô, đừng có gây chuyện. Bằng không hắn ta cũng không bảo vệ được cô đâu.” Nói xong đá cái ghế đang chặn đường mắng: “Suốt ngày họp hành. Tôi đây cũng không phải mở trường học.”
Nói xong liền đi ra ngoài.
“Cô có thể đi rồi, Tam Ca đang ở hành lang chờ cô.” Người đàn ông kia nói với Cố Ninh một tiếng, sau đó nhanh chân đuổi theo Bạch Lang phía trước.
“Thế nào? Một hai phải đến xem cô em giết người đó, cảm giác như thế nào?” Người đàn ông chậm rãi đi phía sau, nói với Bạch Lang.
Bạch Lang nghĩ đến phản ứng vừa rồi Cố Ninh, trong miệng phát ra một tiếng khinh thường, cười nhạo nói: “Chả thú vị chút nào.” Nói xong lại vạn phần cảm khái nói: “Mạt thế thật là càng ngày càng nhàm chán.”
Đằng sau chỉ còn một mình Cố Ninh trong phòng.
Cô chậm rãi đứng thẳng, đi đến bàn làm việc đem con dao bị anh ta tùy ý ném trên bàn nhét vào bao bên hông mình. Nhìn về phía cánh cửa đang được mở rộng, nghe được cuộc nói chuyện ở bên ngoài, ánh mắt chợt lóe lên.
Đã không thể khiến cho anh ta hứng thú, cũng không thể bởi vì hành động của cô mà liên lụy đến người khác, nhưng không thể biểu hiện quá mức, sự cân bằng này không dễ nắm bắt. May mắn biểu hiện của cô hôm nay không tệ lắm.
Đi ra ngoài, Tam Ca quả nhiên đang đứng ở hành lang chờ cô.
Nhìn thấy Cố Ninh đi ra, mặt anh ta cuối cùng cũng giãn ra một chút.
“Bạch Lang không làm gì cô chứ?” Tam Ca cau mày hỏi.
“Không có việc gì, tôi là trẻ vị thành niên mà.” Cố Ninh còn nói đùa với anh ta vài câu.
Tam Ca lại không cười, vẫn cau mày nói: “Hiện tại không sao, chỉ sợ sau này sẽ có chuyện.”
Cố Ninh vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi: “Bạch Lang nói cho tôi một cơ hội, là có ý gì vậy?”
Tam Ca khựng lại, nhìn Cố Ninh sau đó nói: “Cơ hội liều mạng.”
Cố Ninh cùng Tam Ca theo dọc cầu thang đi xuống tâng một, thấy đại sảnh đang có một đội người đang nôn nóng đứng đó, có hơi sửng sốt.
Cổ đạo trưởng nhanh mắt, liếc một cái liền thấy được Cố Ninh, hô: “A! Bọn họ xuống rồi!”
Đám người lập tức vây quanh Cố Ninh.
Mồm năm miệng mười hỏi: “Cố Ninh, cô không sao chứ”
“Cố Ninh, những người đó có làm khó dễ cô không?”
“Không sao.” Cố Ninh mỉm cười đáp lại, sau đó lại lo lắng hỏi: “Ba mẹ tôi đâu rồi?”
“Họ được sắp xếp tại ở ký túc xá dành cho học sinh rồi. Mẹ ngươi tỉnh được một lúc, nhưng có lẽ là quá mệt mỏi, lại ngủ tiếp rồi. Hoàng Mộng Dao nói vết thương của bà ấy không có gì vấn đề gì, bây giờ đang ở đó chăm sóc.” Nói tới đây, cổ đạo trưởng nói một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Chỉ có tình hình của ba ngươi có chút rắc rối, Hoàng Mộng Dao nói cô ấy không thể tự xử lý vết thơng đó được.”
Tam Ca nói: “Điểm tập kết có bác sĩ. Đợi lát nữa tôi sẽ mang người qua xem. Nhưng không có dược phẩm, tất cả tìm được trong phòng y tế đều bị bọn Bạch Lang mang đi rồi.”
Cổ đạo trưởng kinh ngạc nói: “Ngươi cùng bọn Bạch Lang không phải cùng một nhóm sao?”
Tam Ca liếc nhìn ông ta một cái, nói: “Ai nói với ông tôi cùng Bạch Lang là một nhóm?”
“Tam Ca trước kia là đại đội trưởng của đội ba! Sao có thể là xã hội đen?” Trương Dương kích động xen vào nói.
Cố Ninh thật ra cũng không quá bất ngờ. Tam Ca mặc dù lúc ngổi trên xe luôn nhắm mắt, nhưng dáng ngồi vẫn luôn thẳng tắp, hơn nữa dọc theo đường đi hành vi cử chỉ cũng đúng mực, còn có cả xe quân đội cùng súng ống, cô ít nhiều đoán được Tam Ca có thể là quân nhân.
“Vậy ngươi cũng là quân nhân? Sao thân thủ lại kém như vậy?” Cổ đạo trưởng kỳ quái hỏi Trương Dương.
Trương Dương nắm chặt súng trong tay, đỏ mặt nói: “Tôi chỉ là cấp dưỡng!” Lúc trước chính bởi vì không đạt tiêu chuẩn trong kỹ năng bắn súng nên cậu mới bị phân vào ban cấp dưỡng. Lúc này lại bị cổ đạo trưởng nói trước mặt nhiều người như vậy, Trương Dương quả thực muốn khóc tới nơi rồi.
“Được rồi.” Cố Ninh đánh gãy lời cổ đạo trưởng, sau đó nói với Tam Ca: “Anh cứ để bác sĩ tới xem chân cho ba tôi, yêu cầu dược phẩm nào thì cứ liệt kê ra danh sách, tôi sẽ tự xử lý.”
“Vậy được rồi. Trương Dương, cậu qua phòng y tế mời bác sĩ Cao qua đây.”
“Được.” Trương Dương lên tiếng, sau đó liền vác súng chạy một mạch tới phòng y tế.
Rất nhanh đã mời được bác sĩ Cao đến.
Điều khiến mọi người kinh ngạc chính vị bác sĩ Cao này là một cô gái trẻ, tầm hai bảy hai tám tuổi, một đầu tóc ngắn chỉnh tề. Cô mặc một cái áo phông xám, bên dưới mặc một chiếc quần bò, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, chân đi một đôi giày thể thao màu đen, trên vai còn cõng một cái hòm thuốc. Tuy rằng trên người có chút bẩn, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sạch sẽ, gọn gàng.
Cô cõng hòm thuốc bước lại đây, gật đầu một cái với Tam Ca sau đó hỏi: “Người bệnh ở nơi nào?”
“Bây giờ đang ở khu ký túc xá. Để tôi bảo Trương Dương đưa cô đi.” Tam Ca nói, rồi quay ra nói với Cố Ninh: “Cố Ninh, tôi còn có việc khác phải xử lý. Nếu có việc gì, thì lên phòng giáo viên tầng năm tìm tôi.”
“Được, cảm ơn anh Ba.” Cố Ninh gật đầu nói, vẫn không đổi cách xưng hô, nếu đã diễn thì phải làm đến cùng.
Sau đó Cố Ninh cùng đám người Trương Dương đi bộ về phía khu ký túc xá.
“Cô chính là cô gái nhỏ giết người ở cổng trường sao?” Bác sĩ Cao đang đi bên cạnh đột nhiên qua sang hỏi Cố Ninh.
Cố Ninh năm nay đã hai mươi ba tuổi, luôn bị mọi người gọi là cô gái nhỏ không khỏi có chút xấu hổ, bị vị bác sĩ này hỏi thẳng như vậy khiến cô có chút không biết trả lời như thế nào, nhưng vẫn thành thật nói: “Đúng vậy.”
“Giết tốt lắm.” Bác sĩ Cao nhàn nhạt nói: “Loại người này sống trên đời chính là lãng phí vật tư.”
Cố Ninh khẽ giật mình, sau đó cười cười không nói gì.
Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Hai bên đường có không ít người vội vã đi qua, số lượng học sinh không nhiều vì đại đa số phản ứng đầu tiên của họ đều là chạy về nhà. Bây giờ trong trường học chủ yếu là người từ bên ngoài vào. Mạt thế đến giờ đã trải qua ba tháng, trên đường rất khó có thể nhìn thấy một người thân thể sạch sẽ, tâm tình sáng láng, tất cả mọi người đều có một nét mặt chết lặng đi qua Cố Ninh.
Cũng không có bao nhiêu người đổ dồn ánh mắt qua phía bên này. Mỗi ngày nơi đây có rất nhiều người đến, ai ai cũng đều bận rộn tìm cách để tồn tại, không còn chút năng lượng thừa nào còn quan tâm đến người khác.
Nhưng khi nhìn thấy một đám người Cố Ninh đi về phía ký túc xá, vẫn không khỏi tò mò nhìn lại.
Khu dạy học có rất nhiều bàn ghế, tất cả đều bị chuyển ra, chất thành một chồng ở bãi đất trống.
Khu đó đều đã chật kín người, một gian trong phòng học có khoảng mấy chục người, già trẻ gái trai đều có đủ. Một vài người không có hành lý chỉ có thể lấy mấy quyển sách hoặc tờ báo ra trải lên nền xi măng để ngủ. Hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt.
Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, phòng học lại lớn như vậy, khắp nơi gió lùa, ngủ trên mặt đất không cái gì che chắn, những người thể chất yếu rất dễ dàng bị cảm lạnh. Lúc này, dược phẩm vô cùng quý giá, một khi bị cảm, phải cố gắng tự vượt qua, không còn cách nào khác. Nếu không chỉ có đường chết.
Nơi này lâu lâu lại có người hấp hối bị mang ra ngoài, cũng không bao giờ trở về nữa.
Nhưng ký túc xá lại hoàn toàn nguọc lại, không chỉ có giường để ngủ, nếu may mắn còn có quần áo của học sinh trong lúc chạy nạn không kịp mang đi, còn có đồ dùng sinh hoạt linh tinh.
Có thể ở ký túc xá chỉ có hai loại người.
Một là người có quan hệ với người trên cao.
Hai là người có khả năng nộp đủ vật tư quy định.
Phải thỏa mãn một trong hai điều kiện trên, mới có thể được vào ký túc xá.
Cố Ninh hiển nhiên là loại người thứ nhất.
Chỉ cần có con người, sẽ luôn tồn tại những quy tắc ngầm. Chỉ là khi mạt thế tới, những quy tắc này liền bắt đầu trở nên trắng trợn hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT