10 giờ trời vừa sáng, cũng đã gần đến tháng 11, Cố Ninh cảm thấy thời tiết ở hai bên thế giới quá khác biệt, ở đây lạnh hơn rất nhiều, hơn nữa từ 3 giờ chiều mặt trời đã bắt đầu lặn xuống núi, trời hoàn tối sau 4 giờ, sáng thì cũng phải đến 10 giờ mới có ánh sáng, không hôm nào mặt trời ngoi lên quá năm giờ, ban ngày vẫn khá tốt nhưng đêm đến cái lạnh không khác gì trời đông, nếu không có chiếc chăn bông dày giữ ấm sẽ rất dễ nhiễm bệnh, chưa kể đến tình trạng dinh dưỡng của mọi người đều không tốt, thể chất lại càng kém, nhiễm bệnh cũng không có thuốc chữa trị.

Gần đây căn cứ thường xuyên phân phát một số chăn bông miễn phí, nhưng tiếc là cầu quá nhiều cung lại quá ít, mỗi ngày đều sẽ nghe nói có rất nhiều người già và trẻ em tử vong.

Thời điểm Cố Ninh và đội vào căn cứ liền tận mắt thấy cảnh một người mẹ ôm đứa con hai ba tuổi quỳ gối khóc thất thanh trước lều trại, tay vỗ nhẹ âu yếm đứa con đã ngừng thở trong lồng ngực. Mặt trời vừa lên cao, ánh sáng ấm áp chiếu rọi xuống thi thể nhỏ bé yếu ớt của đứa bé, nhưng lại không thể khiến thân thể lạnh băng ấy ấm áp trở lại.

Ngay cả Hồng tỷ- người được gọi là độc miệng nhất, tàn nhẫn nhất của đội Tam Liên, thấy cảnh này cũng sinh ra cảm giác nói không nên lời, một khối tảng đá lớn như có như không đè trong ngực, hô hấp khó khăn, dâng lên một nỗi buồn vô tận, huống chi là người tâm địa lương thiện như Trình Minh và Phương Pháp, còn cả Tam Ca của bọn họ trước kia mang trong mình nhiệm vụ bảo hộ quần chúng nhân dân.

Trong lòng ai ai cũng ngũ vị tạp trần, muốn nói gì đó nhưng lại không nên lời, tất cả bọn họ đều có phòng, khoác trên người chiếc áo bông ấm áp, tối ngủ có ổ chăn dày, nếu nhiễm cảm mạo lập tức sẽ có đội ngũ bác sĩ đến khám.

Đêm đến Cố Ninh lặng lẽ qua chỗ phòng quản lý của chủ nhiệm, trực tiếp nói mục đích của cô, lấy lý do đội Tam Liên muốn quyên vật tư, có 300 bao gạo, còn có những quần áo vật phẩm cần thiết mà Cố Ninh từ thế giới kia mang sang đây.

Đối với người quản lý Chung chủ nhiệm này, Cố Ninh thập phần tín nhiệm, đã từng vô tình thấy ông trộm phát một ít vật tư cho người già và trẻ em, hơn nữa hàng ngày hai người qua lại khá nhiều, ngẫu nhiên Cố Ninh sẽ than phiền bản thân bất lực như nào,  thật sâu trong ánh mắt lộ rõ sự thương xót.

300 bao gạo xếp ngay ngắn ở ven đường, tất cả đều là 50 cân một bao! Hiện tại mỗi ngày, buổi tối sẽ phát cháo, một nồi cháo to chỉ sợ một người chưa đủ một chén, mỗi muỗng đưa xuống đều giống như nước, ngay cả nước cũng không trắng như thế. Chủ Nhiệm Chung nôn nóng, nhìn thấy dân chúng mỗi ngày một yếu dần, Chung chủ nhiệm lòng nóng như lửa đốt, mà cái chính là vật tư thủ đô nói sẽ chi viện đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Vật tư của căn cứ là hữu hạn, mà còn phải cung cấp ăn ở cho những người có công với căn cứ.

Nhưng đây tận 300 bao, tổng cộng 15.000 cân gạo! Nếu dùng tiết kiệm hẳn có thể chống đỡ đến khi vật tư tiếp tế từ thủ đô tới!

Chăn bông và quần áo có thể dùng để chống lạnh, nhưng hiện tại cái khó là cả thế giới đều khan hiếm dược phẩm!

Khi biết Cố Ninh muốn quyên góp nhiều vật tư như vậy, chủ nhiệm Chung nghe xong quả thực sợ ngây người, luôn mãi xác nhận có thật là Cố Ninh muốn quyên không, lúc sau ông cảm động, lệ nóng trên khóe mắt, thật lâu không nói nên lời.

Cố Ninh đưa ra hai yêu cầu.

Một là không được đem chuyện cô quyên vật tư tiết lộ ra bên ngoài.

Hai là phải bảo đảm ưu tiên phân phát cho người già và trẻ nhỏ.

Chủ nhiệm Chung tuy không hiểu được lý do Cố Ninh đưa ra điều thứ nhất nhưng hắn vẫn rất trịnh trọng đáp ứng. Miệng vẫn luôn nói cảm tạ, Cố Ninh từ chối lời đề nghị đưa cô quay về của ông, nhìn đống vật tư đang chiếm nửa gian nhà có phần cảm khái.

Cố Ninh luôn phải trông coi chỗ này, giờ đây cảm thấy cả người đều nhẹ đi không ít.

Cô làm việc này cũng đã hỏi qua ý kiến của đại đa số người trong đội ngũ, mọi người đều nhất trí, duy chỉ có Hồng tỷ lo lắng, tỏ vẻ cung cấp nhiều vật tư như vật đối với bọn họ sau này quá bất lợi, nhưng cũng không nói ra điều gì.

Ngày hôm sau, bọn họ còn chưa ra khỏi cửa đã có người tới đưa tin, tất cả những người sở hữu dị năng tập trung tại phòng quản lý ở tầng hai tham gia cuộc họp. Có tình huống khẩn cấp, hơn nữa yêu cầu tất cả đều phải đến đông đủ.

Căn cứ được quản lý bằng cách phân theo tầng lớp. Cố Ninh và đồng đội đều là các dị năng giả lợi hại nhưng chung quy lại vẫn phải chịu sự quản lý của căn cứ.

Cho nên xung quanh phòng hội nghị lúc này giờ đã chen đầy các dị năng giả, những dị năng giả quen biết nhau đều ghé tai thì thào qua lại trao đổi tin tức. Cố Ninh liếc mắt nhìn Trương Ký ngồi phía đối diện một cái, Trương Ký lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ở bên kia người ngoại giao của đội Tam Liên kiêm chức bộ trưởng bộ tình báo- Giả đạo trưởng đã sớm cười tủm tỉm đi sang đội ngũ bên kia, vài phút sau liền trở về, tỏ vẻ cũng không biết sự tình gì.

Vì vậy hiện giờ chỉ có chờ quản lý căn cứ đến mới có thể biết được chuyện gì đã xảy ra.

Căn cứ trưởng là một người đàn ông trung niên tầm 45 tuổi, mặc một bộlông dê sam màu xám, đỉnh đầu có phần rối loạn, thoạt nhìn giống như là vội vàng tới đây không có thời gian chải chuốt, nhưng nếu ai quen ông ta đều biết tóc ông ta vẫn luôn là như này. Ông ta từ cửa bước vào nhìn thoáng qua giống như một ông chú trung niên của thời điểm mạt thế chưa đến, trên người ông không có đặc điểm nào khiến người ta nhìn ra đây là một vị có địa vị cao. So với ông ấy, đi phía sau cùng vào là chủ nhiệm Chung hai mày cau chặt, ngược lại nhìn vào càng giống căn cứ trưởng hơn. Chủ nhiệm Chung cau mày, nhìn thấy Cố Ninh có hơi giãn ra một chút, nhỏ đến mức không thể phát hiện, nhìn Cố Ninh gật đầu.

Căn cứ trưởng ngồi vào vị trí cao nhất, chủ nhiệm Chung đi theo ngồi ghế bên phải của vị trí  cao nhất.

Căn cứ trưởng ngáp một cái chậm rì rì nói: “Chủ nhiệm Chung, đem sự việc tuyên bố với mọi người một chút đi.”

Thấy chủ nhiệm Chung vẻ mặt trịnh trọng, những người đang sở hữu dị năng giả ngồi đây đều ý thức được lần này nhất định đã có vụ việc lớn xảy ra.

“Là tin tức từ thủ đô truyền đến. Ngày hôm qua có ba chiếc phi cơ trực thăng bị một vật không rõ công kích, rơi xuống ở khu Bảo Tây. Rất nhanh sau đó đã mất liên lạc.” Chủ nhiệm Chung cau mày, thận trọng nói: “Trên phi cơ chứa tài liệu cực kỳ quan trọng về vắc-xin phòng virus tang thi từ bên viện nghiên cứu, có một số dị năng giả phụ trách hộ tống.”

Chủ nhiệm Chung vừa nói xong, trong phòng lập tức oanh tạc.

Trương Ký dẫn đầu hỏi: “Vắc-xin phòng virus tang thi từ viện nghiên cứu đã chế tạo thành công sao?!”

Chủ nhiệm Chung nặng nề nói: “Hiện tại vẫn chưa chế ra. Nhưng dựa theo tin tức từ thủ đô, trực thăng chở những tài liệu mang tính  bước ngoặt đối với việc chế tạo vắc-xin chống lại virus tang thi, còn có một số tiến triển đột phá của các chuyên gia y học để đối phó tang thi. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đối với toàn nhân loại mà nói là một tổn thất rất rất lớn! Nếu vắc-xin nghiên cứu chế tạo thành công, việc này đối với quốc gia của chúng ta, thâm chí là toàn bộ thế giới, tất cả đều được cứu!”

Có người do dự hỏi: “Vậy nên hiện tại gọi chúng tôi đến để chuẩn bị đi tìm phần tư liệu mất tích kia?”

Chủ nhiệm Chung gật đầu: “Không sai.”

Nháy mắt phòng họp liền ồn ào, chủ nhiệm Chung đã nói không thể xác định rõ là vật nào công kích, vậy không phải rõ ràng đó có thể là tang thi tiến hóa sao, có thể công kích đến phi cơ ngoài tang thi tiến hóa không có thứ khác làm được, không cần nghĩ cũng biết lần đi này nguy hiểm lớn như nào, chưa kể trực thăng kia mất dấu ở khu vực Bảo Tây! Khu Bảo Tây nổi tiếng là số lượng tang thi dày đặc, đi kiếm vật tư đều sẽ tránh khu vực này mà đi, bọn họ lập tức cảm thấy bất mãn.

Bên này Cố Ninh lâm vào trầm tư, không nói gì.

Có người nói: “Có thể công kích được phi cơ trực thăng duy nhất chỉ có tang thi tiến hóa… Chủ nhiệm Chung, chúng tôi tuy là dị năng giả nhưng việc này quá nguy hiểm…”

“Chúng tôi cũng chỉ là người thường… Còn nữa, nếu ở bên thủ đô đã nhận được tin tức, tại sao không phái người đi tìm? Phái mấy cái phi cơ đi không phải là được rồi sao?!”

“Hơn nữa! Trên trực thăng có dị năng giả, không chừng họ đã mang vật đó tìm đường về rồi? Chúng ta giờ đi, kết quả ngược lại là phí công!”

Lời vừa nói xong phía sau là một trận phụ họa, suy cho cùng đâu có ai muốn vì cứu vớt thế giới mà phải xông pha vào nhiệm vụ phải mạo hiểm cả tính mạng này.

Lúc này sắc mặt chủ nhiệm Chung đã cực kỳ khó coi: “Các vị, căn cứ này của chúng ta là căn cứ gần với khu Bảo Tây nhất. Từ đây qua bên đó cả lộ trình chỉ mất 2 giờ. Nếu thủ đô phái người qua đến đây, thời gian mất ít nhất cũng là nửa ngày. Cứu người như cứu hỏa, mỗi phút chậm trễ, những người mất tích trên chiếc phi cơ kia cùng tư liệu càng nguy hiểm thêm một phần.” Ông dừng lại một chút, sau đó nói: “Mọi người cũng đã sống ở căn cứ một khoảng thời gian, nếu không có căn cứ thì bây giờ mọi người chưa chắc có thể an ổn. Đã hưởng thụ đãi ngộ của căn cứ, như vậy mọi người cũng cần thực hiện một ít nghĩa vụ.” Ông nói tới đây, liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái sau mới nói tiếp: “Hơn nữa lần này cũng không phải bắt mọi người làm không công. Mặc kệ kết quả của nhiệm vụ lần này ra sao, chỉ cần tham dự, mỗi người đều có 50 cân gạo làm tiền thưởng!”

Trong phòng không một tiếng động.

Vật tư gần đây vô cùng thiếu thốn, khan hiếm đến lợi hại.

Tuy đội Tam Liên không hề đình chỉ việc trao đổi vật tư, nhưng là dùng tinh hạch đi đổi vẫn có điểm đau mình. Huống chi, một người 50 cân gạo, tính ăn no đủ cũng phải đến mấy tháng. Thời điểm mọi người trong phòng họp đang do dự, một âm thanh vang lên: “Nhiều vật tư như vậy cũng chỉ có thể lấy mạng để đổi.”

Hơn nửa số người trong phòng vì lời này mà lạnh đi, có vài tiểu đội lựa chọn rời đi.

Trương Ký từ đầu đến giờ đều không tỏ thái độ, có điều thỉnh thoảng hướng ánh mắt coi trọng nhìn đội Tam Liên vài lần.

Trương Ký nhìn ra Tam ca giống như có chút nôn nóng liếc mắt nhìn sang Cố Ninh, Cố Ninh trầm mặc một chút, sau đó gật đầu nhẹ, thần sắc Tam ca sau đó lập tức trấn định.

Trương Ký nghi hoặc có phải Tam ca và Cố Ninh đang bàn bạc, góp ý lẫn nhau.

Hắn biết, Tam ca là đội trưởng đội Tam Liên, Cố Ninh mang theo cha mẹ theo chân bọn họ, tuy là dị năng giả hệ không gian, nhưng mang theo hai gánh nặng như vậy, theo lý mà nói địa vị của cô ở đội ngũ hẳn là có chút xấu hổ, nhưng khi gặp mặt toàn đội Tam Liên, Trương Ký sinh ra một loại cảm giác địa vị của Cố Ninh không thấp giống như trong suy nghĩ của hắn. Lúc này tương tác nhỏ giữa Tam ca và Cỗ Ninh đã chứng minh cảm giác này của hắn.

Sau đó hắn nghe thấy Tam ca nói: “Chủ nhiệm Chung, có thể cung cấp địa điểm cụ thể của trực thăng chở hàng kia cho chúng tôi không?”

Trương Ký ngây ngẩn cả người. Vậy nên vừa rồi Tam ca liếc mắt Cố Ninh một cái là để… trưng cầu ý kiến cô ấy?!

Chủ nhiệm Chung sửng sốt một lát, sau đó liền nói: “Trên phi cơ khi ấy có trang bị định vị, theo tin tức báo đến từ thủ đô thì vị trí cách chỗ chúng ta 500m.”

Những người khác trong phòng đều yên lặng. Không nghĩ đến trước nay độc lai độc vãng, không dễ gì sẽ xuất đầu, quan hệ với quản lý cũng không phải quá thân thiết, ai ngờ đội Tam Liên đột nhiên xung phong đi đầu.

Tam ca gật đầu, sau đó cười nói: “Được, phần thưởng kia cứ cho chúng tôi một phần đi.” Nụ cười này rất nhẹ nhàng, không hề có một chút ý tứ miễn cưỡng.

Đội Tam Liên và tiểu đội Trương Ký là hai đội được công nhận có thực lực mạnh nhất trong căn cứ. Nhưng đội Tam Liên từ khi đến căn cứ vẫn luôn không có ý định làm quen với các dị năng giả khác, mà tiểu đội Trương Ký trong thời gian ngắn đã thu nhập thêm năm dị năng giả. Đội Tam Liên cũng thần thần bí bí không lộ ra số lượng vật tư khổng lồ, cho nên trong tiềm thức mọi người ở căn cứ đều cho rằng đội Trương Ký nhất định mạnh hơn so với đội Tam Liên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play