Thời điểm cửa bị đá văng, Bạch Lang và Cố Ninh đều vì đứng gần cửa mà bị nó đẩy trung vào người! Bạch Lang phản ứng rất nhanh, anh ta ôm Cố Ninh xoay người dựa vào tường để tránh cửa đập vào người, tuy nhiên vì Cố Ninh đang đối mặt với anh ta nên khi Quý Cửu Trạch nhìn qua thì giống như Cố Ninh đang bị Bạch Lang ôm lấy.

Đột nhiên, Bạch Lang không hiểu vì sao cảm thấy một tia sát khí trong mắt Quý Cửu Trạch.

Cố Ninh lợi dụng lúc Bạch Lang không chú ý, giơ chân đạp mạnh vào đầu gối của anh ta, sau đó chạy đến bên Quý Cửu Trạch, để lại Bạch Lang ôm chân kêu lên đau đớn.

Cú đá đó của cô sử dụng toàn bộ sức lực, Bạch Lang vừa hít sâu vừa không ngừng xoa đầu gối rồi hướng về phía Quý Cửu Trạch nói: “Quý Cửu Trạch, đừng nói với tôi cô ấy là thành viên mới trong đội.”

Mười phút sau.

Cố Ninh vẻ mặt sảng khoái biểu hiện ra thế giới quan: “Vậy anh ta cũng ở trong đội phải không?”

Quý Cửu Trạch nhấn mạnh: “Chỉ là quan hệ hợp tác thôi.”

Bạch Lang đột nhiên nhấc chân phải bị Cố Ninh đá, sau đó nặng nề đặt lên bàn kính phía trước, gót giày da đập vào mặt bàn kính vang lên một tiếng giòn tan, quần tây bị kéo dài qua đầu gối, trên đó có thể thấy được một mảng xanh tím vô cùng rõ ràng. Đôi mắt lạnh lẽo của anh ta nhìn chằm chằm Cố Ninh.

Cố Ninh liếc mắt nhìn, trong lòng đột nhiên có chút áy náy, vừa rồi cô còn vội vàng tránh ra, lại dùng nhẫn tâm đá anh ta một cái, hiện tại lại có chút xấu hổ.

Quý Cửu Trạch liếc mắt nhìn, sau đó chậm rãi nói: “Chỉ cần có báo cáo kiểm tra về tình trạng vết thương, chúng tôi sẽ phụ trách bồi thường thỏa đáng.”

Bạch Lang cười lạnh rồi nói: “Quý Cửu Trạch, mặc dù chúng ta đang hợp tác nhưng đội cậu cũng không thể coi chỗ tôi trở thành sân huấn luyện lính mới được. Thế mới nói, đang yên đang lành tại sao cậu tự nhiên lại tới chỗ tôi uống trà.”

Quý Cửu Trạch bình tĩnh nói: “Đây là đề nghị của Trang Thần. Nếu có vấn đề gì cậu có thể tới gặp cô ấy thương lượng.”

Vẻ mặt của Bạch Lang lập tức thay đổi như thể anh ta vừa ăn phải một con ruồi.

Cố Ninh chỉ nhớ rằng giao tình giữa Bạch Lang và Trang Thần không hề đơn giản, thậm chí tại thời điểm mạt thế, Trang Thần còn không chút do dự đi theo Bạch Lang. Nhưng mà không thể không nói, tòa biệt thự này của anh ta thật sự là một nơi rất thích hợp để trở thành nơi huấn luyện tân binh, bất kể là về vị trí hay mức độ bảo vệ.

Quý Cửu Trạch nói xong liền đứng dậy: “Xin lỗi hôm nay làm phiền đến anh, tôi sẽ để Trang Thân gọi điện thoại cho anh thanh toán chi phí sửa cửa. Nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ đến mời anh uống trà.”  Nói xong anh liếc mắt nhìn Cố Ninh, Cố Ninh cũng nhanh chóng đứng lên.

Nhưng Bạch Lang hỏi Cố Ninh, “Cô bé tóc vàng, tên em là gì?”

Cố Ninh sững sờ một lúc trước khi nhận ra rằng anh ta đang gọi mình, cô bé tóc vàng???

Quý Cửu Trạch liếc nhìn Cố Ninh, sau đó nói: “Anh không cần biết tên cô ấy, sau này sẽ không có nhiều cơ hội gặp nhau đâu.”

Bạch Lang gác chân kia lên bàn thủy tinh, nhìn chằm chằm Quý Cửu Trạch cười nhẹ rồi nói: “Chưa chắc. Biết đâu ngày mai chúng ta còn gặp nhau thì sao?” Nói đến đây anh ta dừng một chút, liếc Cố Ninh: “Hơn nữa, tôi chưa có thời gian để cảm ơn cô ấy vì những gì đã xảy ra lần trước.”

Anh ta hồn nhiên nói về lần cô bị anh ta bắt làm con tin để cắt đuôi những kẻ truy đuổi, cô cũng không hiểu làm thế nào mà anh ta biết được đó là cô.

Quý Cửu Trạch liếc Cố Ninh một cái, sau đó nói: “Đi thôi.”

“Cô bé tóc vàng, đợi đã.” Bạch Lang đột nhiên gọi Cố Ninh.

Cố Ninh vừa quay đầu lại, đã thấy anh ta duỗi một ngón tay chỉ vào giá sách, sau đó nhìn Cố Ninh cười nói: “Để sách lại đi.”

“Tôi không lấy.” Cố Ninh trực tiếp mở bàn tay ra: “Anh có thể nhờ người lục soát xem trên người tôi có không.”

Vẻ bình tĩnh của Cố Ninh giống y như thật.

Tuy nhiên, Bạch Lang thật sự đã gọi người giúp việc trong biệt thự đến kiểm tra trên người Cố Ninh, nhưng tất nhiên không thể tìm thấy được.

Cố Ninh nói, “Tôi có thể đi chưa?”

Bạch Lang tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc nhưng cũng không thể bắt hai người ở lại, chỉ mất kiên nhẫn nói với người gác cổng:  “Đưa hai người bọn họ ra ngoài.”

“Ồ. Đúng rồi.” Cố Ninh nói đột ngột: “Có một người bị nhét dưới gầm giường trong phòng bên phải hành lang á.”

Bạch Lang: …

Cả hai đi về xe trong ánh mắt đàn em của Bạch Lang.

Quý Cửu Trạch không nói chuyện với Cố Ninh trong suốt quãng đường, tính cách hiện tại của Cố Ninh cũng đã hình thành thói quen không nói nhiều nên cả hai đã trở về đội ngũ trong sự im lặng suốt quãng đường.

“Về rồi sao!” Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh đang đợi họ trong phòng khách.

Trang Thần hai mắt sáng lên nói: “Sách đâu? Cô có mang về không?!”

Cố Ninh sững sờ trong chốc lát, sách?! Cuốn sách vẫn còn trong không gian của cô!

Trong lúc cô đang định viện cớ nói mình bị để ở xe rồi quay lại lấy thì Quý Cửu Trạch đột nhiên từ đâu lôi ra một cuốn sách đặt trên bàn, sau đó liếc nhìn Cố Ninh nói: “Cô để quên nó trên xe.” Nói xong, anh nới lỏng cà vạt, bước lên lầu. Dịch Thiếu Khanh liếc xéo Quý Cửu Trạch sau đó ánh mắt anh lại rơi vào cuốn sách trên bàn, cuối cùng anh nhìn Cố Ninh với vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Trang Thần phấn khích nói: “Cố Ninh, cô thật tuyệt vời! Xin chúc mừng! Cô chính thức trở thành thành viên của lữ đoàn Năm Sao từ hôm nay!”

Cố Ninh vẫn chưa phản ứng lại hành động của Quý Cửu Trạch, nhưng lần này, cô lại bị lời nói của Trang Thần làm cho bối rối, cô đột nhiên nhìn trái nhìn phải, nhưng không tìm thấy bóng dáng của ba người kia, một dự cảm bất thường đột nhiên dâng lên trong lòng cô: “Trương Tiểu Phàm và những người khác đang ở đâu?”

Dịch Thiếu Khanh nói với một ánh mắt tất nhiên: “Đều đã bị loại.”

Cố Ninh sững sờ: “Cái gì?”

Trang Thần giải thích: “Không phải bị loại trực tiếp và trở lại quân đội. Họ bị loại từ đội đứng đầu đến đội thứ hai, cũng có thể là đội thứ ba và thứ tư, nhưng với thực lực của họ thì chắc là có thể ở lại đội thứ hai. Cô đừng bất ngờ quá. Nếu hôm nay cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ cô sẽ bị Quý Cửu Trạch đưa vào đội thứ hai. May mắn thay, cô đã không để Quý Cửu Trạch gửi đồ đệ do chính anh ấy dạy cho đội thứ hai.”

Cố Ninh cười khan, nghĩ đến hành động vừa rồi của Quý Cửu Trạch, anh thực sự sợ mình sẽ bị cô liên lụy, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cũng hoàn toàn quên việc cảm thấy tội nghiệp cho đám người Trương Tiểu Bạch. Cô thấy tiếc nuối cho họ chỉ là bởi vì ở mạt thế, cô cùng Trương Tiểu Bạch và Chung Húc thậm chí còn thân thiết hơn Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, nhưng bây giờ ba người họ lại phải xa nhau, Cố Ninh đột nhiên cảm thấy có chút trống trải.

Trang Thần tiếp tục nói: “Vì bây giờ cô đã trở thành thành viên chính thức của lữ đoàn Năm Sao nên đã đến lúc cho cô biết chúng ta sẽ làm gì.”

Sau đó Cố Ninh được đưa đến phòng làm việc trên tầng hai.

Quý Cửu Trạch đã mặc lại bộ quần áo bình thường của mình và ngồi ở đó.

“Lữ đoàn Năm Sao của chúng tôi là một tổ chức với hàng trăm người. Tổ chức được chia thành hơn mười đội xếp từ trên xuống dưới theo thực lực. Đội đầu tiên, chính là đội cô đang tham gia, là đỉnh của kim tự tháp trong số hơn mười đội. Lữ đoàn Năm Sao trực thuộc sở chỉ huy của lữ đoàn Năm Sao ở thủ đô. Tổ chức cũng có mối quan hệ cạnh tranh giữa các đội. Mức độ khó khăn và tiến độ hoàn thành nhiệm vụ được sử dụng như tiêu chí đánh giá mỗi đội, mỗi năm sẽ tiến hành đánh giá và sắp xếp lại. Tất nhiên, bất kể sắp xếp thế nào, nhóm của chúng tôi cũng đứng trên đỉnh của kim tự tháp hơn mười năm và chưa bao giờ thất bại. Ngay cả khi số người của đội thứ hai lớn gấp đôi chúng ta, cho dù có nhảy lên cũng không thể chạm tới đế giày của chúng ta.” Trang Thần đắc ý nói.

Cố Ninh nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của cô ấy: “Nhiệm vụ gì vậy?”

“À, cũng giống như nhiệm vụ lấy sách ở nhà Bạch Lang tối nay vậy.” Trang Thần cầm quả táo cắn một miếng rồi nhẹ nhàng nói, “Nó cũng bao gồm cả việc điều tra những vụ án hình sự mà cảnh sát địa phương rất không thể giải quyết, chẳng hạn như năm ngoái. Kẻ sát nhân của vụ án giết người hàng loạt  bị iên giới, nhân tiện đánh bđội 2 bắt được, còn có bắt giữ những kẻ buôn ma túy vượt biên ở bom hang ổ của bọn chúng, hoặc sang nước ngoài đánh cắp bí mật hay sao đó.”

Những nhiệm vụ này có thể so sánh với những gì đã xảy ra tối nay không???

Dịch Thiếu Khanh ở một bên hả hê nói: “Cố Ninh, cô không sao chứ? Sắc mặt cô sao lại tái nhợt vậy?”

Cố Ninh thậm chí không thể miễn cưỡng cười, cô im lặng ngồi trên sô pha, cầm cốc nước lên và bắt đầu uống.

“Cố Ninh, đừng sợ. Tôi sẽ chỉ đưa ra một ví dụ.” Trang Thần nói, “Cô có biết đỉnh của kim tự tháp có nghĩa là gì không? Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể tận hưởng sự đối xử tốt nhất trong lữ đoàn, nhận được nhiều tiền nhất và sống ở nơi tốt nhất, lái chiếc xe tốt nhất và cũng có quyền tự do tối đa. Nghĩa là, chúng tôi có thể tùy ý chọn tất cả các nhiệm vụ. Điểm để hoàn thành nhiệm vụ cấp S cao gấp mười lần điểm của một nhiệm vụ cấp A. Hiện tại điểm của đội chúng ta gấp mười lần điểm của đội hai, cho nên cô có thể yên tâm. Có thể nói, cho dù chúng ta không làm thêm nhiệm vụ nào trong ba năm thì cũng có thể đứng vững ở đỉnh kim tự tháp. “

“Chà…” Cố Ninh bình tĩnh lại một chút, hỏi: “Nhiệm vụ cấp S là như thế nào?”

Trang Thần do dự một chút: “À…”

“Cô có biết thủ lĩnh khủng bố XZ đã chết vì bệnh năm ngoái không?” Dịch Thiếu Khanh cười toe toét: “Tôi là bác sĩ chăm sóc của anh ta năm ngoái”.

Cố Ninh lại cầm cốc lên và bắt đầu uống nước, cuối cùng cô cũng biết Dịch Thiếu Khanh đang nghiên cứu những gì trong phòng thí nghiệm mỗi ngày.

“Cố Ninh, cô có biết tại sao chúng ta lại gọi là lữ đoàn Năm Sao không?” Trang Thần đột nhiên nghiêm túc.

Cố Ninh ngập ngừng trả lời: “Có liên quan đến quốc kỳ sao?”

“Đúng vậy. Biểu tượng của lữ đoàn Năm Sao được tạo ra dựa trên quốc kỳ.” Lần đầu tiên, Trang Thần tỏ ra trang trọng như vậy trước mặt Cố Ninh: “Cố Ninh, cô có sẵn sàng trở thành một thành viên của lữ đoàn Năm Sao, kế thừa tinh thần của lữ đoàn, xin thề bảo vệ bờ cõi dưới chân ta và đất nước đứng vững trên mảnh đất này không?”

Cố Ninh ngơ ngác nhìn Trang Thần, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trong mắt lại nóng bỏng, có chút kinh ngạc cùng phức tạp.

Cô nghĩ đến đất nước những ngày cuối cùng hứng chịu thảm họa nặng nề, mảnh đất nơi chân cô bắt đầu biến dị…

Cho dù là Trang Thần hay Dịch Thiếu Khanh thì ở thời điểm rất lâu trước đây, vào ngày họ chính thức gia nhập đội, khi nghe được câu này, đã từng có giây phút chần chờ. Thậm chí, năm đó Bạch Lang chính ở tại lúc này đã lựa chọn từ bỏ, cho nên họ không nôn nóng mà chỉ im lặng nhìn Cố Ninh, chờ đợi đáp án của cô.

Cố Ninh dường như đã đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, quả thực là một quyết định cực kỳ quan trọng, cô ngước mắt lên, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Trang Thần, cuối cùng bắt gặp ánh mắt của Quý Cửu Trạch, ánh mắt vẫn bình tĩnh như vậy, ở đó không có sự bức bách hay thúc giục, chỉ im lặng, chờ đợi câu trả lời của Cố Ninh.

Cố Ninh cuối cùng càng thêm kiên định với niềm tin của mình, cô hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Tôi đồng ý.” Đồng thời khi nói ra lời này, Cố Ninh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đôi vai lại nặng trĩu.

Trang Thần thở một hơi dài đầy khoa trương, đi tới và ôm chặt Cố Ninh, Dịch Thiếu Khanh cũng há hốc miệng cười.

Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc giãn ra.

Quý Cửu Trạch đứng dậy từ trên ghế đẩu đi về phía Cố Ninh, đi tới trước mặt cô, cúi đầu cởi huy hiệu năm sao trên ngực, sau đó cẩn thận đeo huy hiệu trên ngực Cố Ninh. Sau đó, anh ta lùi lại một bước, đặt tay phải lên thái dương và chào Cố Ninh.

Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh cũng đồng thời đứng lên, mỉm cười và chào Cố Ninh.

Cố Ninh liếc nhìn huy hiệu trên ngực, yên lặng đứng thẳng thắt lưng, sau đó trịnh trọng chào ba người một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play