Những đòn tấn công dị năng đó không làm cho Hướng Hứa bị thương, mà lan rộng ra các khu vực lều xung quanh, thậm chí một căn lều cũng bị quả cầu lửa đang bốc cháy đập vỡ tan tành, lúc này chỉ còn lại vài khung sắt đen thui, những người trong lều đều chạy tránh xa. Bọn họ còn không dám tới đòi tiền bồi thường cho lều trại vừa bị phá.

Hơn mười loại dị năng đồng thời tấn công cùng lúc đã đánh thức hầu hết những người vẫn đang ngủ trong lều, căn cứ có luật vô cùng rõ ràng rằng không thể giết người.  Nhưng nghe theo đà này, nó thậm chí còn hơn cả giết người.

Mặc dù hiện tại là tận thế nhưng sự tò mò, tâm lý muốn xem trò hay của mọi người vẫn không hề suy giảm. Chưa đến vài phút, ở phía xa xuất hiện rất nhiều người đứng vây quanh hiện trường. Tất cả đều cố gắng duỗi cổ lên để xem chuyện gì đang xảy ra.

Mái tóc vàng của Cố Ninh là một dấu hiệu rất dễ thấy, trong căn cứ không có nhiều đội dị năng giả, họ nhanh chóng nhận ra Cố Ninh và những người khác, nhưng đội ngũ còn lại thì họ chưa bao giờ được nhìn thấy.

Cao Duyệt vác hòm thuốc chạy theo sau vài bước, trước tiên cô ấy kiểm tra tình trạng của Hướng Dật, sau đó lập tức đi kiểm tra Phương Pháp và thương tích của Hướng Hứ, cằm của Hướng Dật có vết xước, trong miệng có vết máu. Cũng có dấu hiệu trật khớp cằm, nhưng nhìn sơ qua chỉ thấy có chút chật vật. Lại quay về phía Phương Pháp thì toàn bộ lưng bị hỏa cầu sượt qua, quần áo bị cháy một lỗ lớn, da thịt trên lưng cũng bị thiêu cháy. Lúc này Cao Duyệt đã xác định hai người an toàn, không có vết thương nào nguy hiểm tới tính mạng, cô thở phào nhẹ nhõm.

Tam Ca ở đằng kia đã gặp đội ngũ đó rồi.

Hai bên đối mặt với nhau, giương cung bạt kiếm, đằng đằng sát khí.

Đúng lúc này, người đàn ông dẫn đầu bên kia đột nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm sườn mặt Cố Ninh đang kiểm tra vết thương cho Phương Pháp, sửng sốt kêu một tiếng: “Cố Ninh?”

Cố Ninh lúc này đang kiểm tra vết thương của Phương Pháp, nghe vậy thì sững người một lúc, sau đó nâng mắt nhìn người đàn ông, trong mắt cũng có chút khó hiểu: “Trương Ký.” Sau khi nói ra cái tên này, lông mày cô lập tức nhăn lại, đứng dậy đối mặt với hắn bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ anh cần cho tôi một lời giải thích.”

Người của hai bên đều buột miệng gọi tên nhau, hiển nhiên người trong đội đằng kia là người quen cũ với Cố Ninh, Tam Ca cũng có chút kinh ngạc, Trương Tiểu Bạch lại trực tiếp hỏi thẳng: “Cố Ninh? Cô biết anh ta sao?”

Tên đàn ông bên đội ngũ kia cũng có biểu hiện vô cùng kì quái.

Cố Ninh gật đầu, có thể nói không chỉ quen nhau mà còn rất hiểu nhau, Trương Ký này là bạn tốt của Lục Gia Tử, học cùng lớp từ cấp ba đến đại học, đại học thì càng thân thiết hơn. Bởi vì quan hệ của Cố Ninh với Lục Gia Tử lúc đó nên cũng có thể nói cô quen biết với Trương Ký, quan hệ thậm chí có thể nói là tương đối tốt. Khi nấu ăn cho Lục Gia Tử, cô thường nấu hai phần, một cho Lục Gia Tử và một cho Trương Ký. Lâu lâu Trương Ký cũng mời Cố Ninh đi ăn, sau khi tốt nghiệp anh ta còn chủ động giới thiệu công việc cho cô. Đồng thời, anh ta rất giỏi trong việc tạo dựng các mối quan hệ giữa các cá nhân, là một người rất có năng lực và bản lĩnh.

Có vẻ như các nhân vật mạnh mẽ sẽ không sống quá tệ ngay cả trong ngày tận thế, Cô Ninh nghĩ thầm trong lòng sau khi nhìn đội ngũ đằng sau anh ta.

Trương Ký cười với Cố Ninh và nói: “Cố Ninh, tôi thật không ngờ lại gặp được em ở đây!” Ánh mắt anh tìm kiếm trong đám người, rồi nói: “Gia Tử đâu? Hai người không ở cùng nhau à?

Trình Minh cùng Phương Pháp bất giác cau mày nhìn nhau rồi đồng thời nhìn về phía Trương Ký với một sự thù địch in hằn trong mắt họ.

Tam Ca và Giả đạo trưởng cũng đưa mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy chuyện hôm nay xảy ra quá trùng hợp, Cố Ninh thật ra có quen biết người đó, nhìn phản ứng của người đàn ông đó thì có vẻ như hai người khá quen thuộc, cho nên chuyện Hướng Dật cùng Phương Pháp bị thương phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ lại bỏ qua như vậy? Vì thế họ đồng loạt nhìn về phía Cố Ninh, chờ hành động tiếp theo của cô.

“Lục Gia Tử không có ở đây.” Cố Ninh nói, “Nhưng anh cần giải thích chuyện gì đã xảy ra ở đây.” Nói xong cô nhìn Chu Kiệt đang né tránh, không dám nhìn cô bên kia. Đồng thời cô cũng chú ý thấy được Chu Diễm có điểm giống cậu ta, cũng đoán được đại khái sự việc đang diễn ra.

Trương Kỳ vẫn cười nói: “Chu Diễm cuối cùng cũng tìm được em trai ruột của mình, thì lại thấy nó bị đuổi đánh nên cô ấy mới…”

Cố Ninh liếc nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhạt: “Xem ra cô có vẻ có nhiều dị năng nhỉ?”

Chu Diễm cười lạnh nói: “Cô yêu cầu tôi giải thích, tôi cũng yêu cầu cô giải thích, tại sao lại xúi giục người giết em trai tôi?!”

“Giết người?” Cố Ninh nhìn cô ta, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ bảo Hướng Dật đánh gãy tay nó mà thôi.”

Trương Ký nhìn nụ cười lạnh lùng trên mặt Cố Ninh, nụ cười trên mặt anh ta từ từ nhạt đi, trong mắt có chút kinh ngạc.

Cố Ninh nói tiếp, “Tại sao anh không hỏi Chu Kiệt tại sao tôi lại làm vậy?”

Chu Kiệt nấp sau Chu Diễm, do dự không nói.

Cố Ninh nhìn Chu Diễm lạnh lùng nói: “Trương Tiểu Bạch, đến nói cho cô ta biết lí do tôi phải ra tay với Chu Kiệt.”

Trương Tiểu Phàm nhận lệnh, lập tức đứng lên, giễu cợt giải thích đầu đuôi sự việc, cuối cùng nói: “Sao cô không hỏi em trai tốt của cô, có phải tôi nói dối không, nó làm vậy có đúng là lòng lang dạ sói không?”

Chu Diễm trừng mắt nhìn hắn, sau đó cúi đầu nhìn Chu Kiệt, nhưng cậu ta không dám nói lời nào, tới lúc này Chu Diễm hoàn toàn xác định được điều Trương Tiểu Bạch nói là thật. Lần này, ngay cả Trương Ký cũng không nhịn được ôm mặt.

Chu Diễm nói: “Tôi sẽ trả lại gấp đôi số vật tư mà nó thiếu các người.”

Cố Ninh lắc đầu: “Xin lỗi. Chắc cô không biết rằng thứ mà chúng tôi không thiếu nhất là vật tư.”

“Thêm một viên tinh hạch nữa.” Chu Diễm dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn nữa còn là tinh hạch tiến hóa.”

Cố Ninh lại lắc đầu: “Cô cho rằng chúng tôi giống người thiếu tinh hạch sao?”

Chu Diễm trở nên khó chịu nói: “Vậy rốt cuộc các ngươi muốn như thế nào?”

Cố Ninh nở nụ cười: “Đánh gãy tay hắn.”

Chu Diễm nghiến răng: “Đừng khinh người quá đáng.”

“Quách Cường cũng bị thương nặng”, dị năng giả hệ tinh thần bên kia nói chen vào. Người sử dụng dị năng tốc độ Quách Cường đã được đưa lên xe.

Cố Ninh nói: “Hướng Hứa cũng bất tỉnh, đồng đội của cô ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng dị năng không bằng người khác, chẳng nhẽ không phải bị thế là xứng đáng sao?”

Trương Ký nháy mắt, một thanh niên bên cạnh kéo Chu Diễm về phía sau.

Anh ta lại nói: “Cố Ninh, chúng ta từng là bạn tốt, bây giờ có thể cho anh chút mặt mũi được không? Thêm nữa, thằng bé còn nhỏ, em hạ thủ được sao? “

Cố Ninh nhìn anh ta, rất nghiêm túc nói: “Chúng tôi vốn là tới giết nó.”

Trương Ký không nói nên lời, hắn nhìn đám người phía sau Cố Ninh, trong lòng có chút choáng váng.

Trương Ký ánh mắt hơi lạnh, hắn nhìn về phía Chu Diễm.

Chu Diễm kinh ngạc nhìn hắn, Chu Kiệt ôm chặt lấy Chu Diễm, kinh hãi kêu lên: “Chị ơi! Giúp em với!”

Chu Diễm nhìn Cố Ninh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói điều kiện đi! Chỉ cần tha cho em trai tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định hoàn thành.”

Cố Ninh nói: “Tôi nói muốn bẻ tay nó, nhất định phải bẻ tay nó.”

“Nếu tôi nhất định không đồng ý?” Chu Diễm nói.

“Cô không có tư cách phản đổi.” Cố Ninh cười gằn, nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Trình Minh! Động thủ!

Trình Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay lúc Cố Ninh gọi tên anh ta, một âm thanh phá vỡ không khí đột nhiên vang lên! Lông mày Trương Ký nhảy dựng, nhưng anh ta không có động thủ, tiếp theo là tiếng hét thảm thiết của Chu Kiệt và tiếng kêu đầy sợ hãi của Chu Diễm – một bàn tay đẫm máu rơi xuống đất.

Chu Kiệt che bàn tay đang phun ra máu bị đứt lìa của mình, khuôn mặt của tái nhợt vì sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục hét lên, rồi đột nhiên ngã nhào. Những người khác vội vàng lấy thuốc cầm máu cho Chu Kiệt, Chu Diễm bước sang một bên với khuôn mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào Cố Ninh, như thể cô ta sẽ nhảy vào xé xác Cố Ninh ngay lập tức.

Trương Ký nhìn chằm chằm Cố Ninh một hồi với vẻ mặt phức tạp, không biết là cảm khái hay thở dài: “Cố Ninh, em thay đổi nhiều đến mức anh còn không nhận ra em. Anh không biết Gia Tử có thể nhận ra em lúc này không? “

“Hiện tại tôi không liên quan gì đến Lục Gia Tử.” Cố Ninh cười nói: “Chúng ta đều có người bị thương cần điều trị, nên đừng lãng phí thời gian của nhau. Tạm biệt.”

Nói xong xoay người rời đi.

Một trận chiến giữa hai đội sử dụng dị năng mạnh mẽ bắt đầu với một bàn tay bị chặt đứt và kết thúc bằng một bàn tay bị chặt đứt. Vốn tưởng đây là trận đấu sống còn nhưng hiện tại lại kết thúc trong hòa bình.

Trương Ký rời mắt khỏi lòng bàn tay trên mặt đất rồi nhìn Cố Ninh đi trong đám người, trong lòng anh ta cảm thấy xa lạ, Cố Ninh của hiện tại vô cùng khác với người trong trí nhớ luôn quấn lấy Lục Gia Tử không buông.

Một thanh niên liếc nhìn những người qua đường đang đứng quan sát từ xa, giận dữ nói: “Trương Ký, chúng ta mới đến căn cứ đã bị họ ra oai phủ đầu, về sau cả đội còn phải sống ở đây như thế nào?”

“Đừng có chọc vào nhóm người đó.” Trương Ký nhìn bóng lưng đoàn người rời đi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi sâu xa. Anh ta có thể bận tâm đến quan hệ giữa Cố Ninh và anh ta trong quá khứ, nhưng mối quan hệ này không phải lí do để anh ta dung túng cho Cố Ninh đánh vào mặt bọn họ.  Rõ ràng Cố Ninh hiểu điều này, nhưng cô vẫn ra tay, hiển nhiên đó không phải là dũng cảm, mà là hoàn toàn không sợ hãi. Cũng giống như cô nói, ban đầu họ đến để giết người.

Khi những người lính canh ở căn cứ nhận được tin báo, thì đã trận chiến đã kết thúc từ lâu, và chỉ còn lại một bãi chiến trường.

Không thể tránh khỏi, Trường Ký và những người khác cũng sống trong tòa nhà ký túc xá, và họ ở cao hơn Cố Ninh một tầng.

“Hiện tại chúng tôi sắp hết vật tư, chúng tôi sẽ kéo dài nhiều nhất là đến tháng sau. Ngay cả khi có tinh hạch cũng rất khó để đổi lấy vật tư.” Người phụ nữ có dị năng giả hệ tinh thần bên kia chợt làm như vô tính nói: “ Cố Ninh kia hình như là dị năng hệ không gian…” Cô ta cùng Chu Diễm có thể coi là bạn tốt, những lời này không cần đoán cũng biết ý cô ta là gì.

“Tôi đã nói không được gây rối với họ.” Trương Ký lạnh lùng nhìn cô ta: “Còn nữa, Cố Ninh vẫn là bạn của tôi.”

Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo.

Trương Ký nói: “Vật tư cô không cần lo lắng, tôi tự có cách của mình.” Nói rồi gõ ngón tay gõ lên ghế ngồi, trầm tư.

Cố Ninh không ngờ Trương Ký lại tìm đến nhanh như vậy, anh ta hoàn toàn không để bụng chuyện lúc sáng

“Anh sẽ vào thẳng vấn đề.” Trương Ký nói thẳng vào vấn đề: “Em nói em không thiếu nguyên liệu. Nói thật với em là bọn anh thiếu. Vậy nên anh muốn đổi tinh hạch lấy vật tư, em có đồng ý không? “

Cố Ninh sững sờ một lúc, thành thật mà nói, nếu cô không thiếu thứ gì nhất, thì chính là vật tư. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng vật tư để đổi tinh hạch, và cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng ai đó sẽ sử dụng tinh hạch đổi thức ăn, đối với dị năng giả, nó chỉ dùng để bổ sung sức mạnh trong thời điểm quan trọng. Nhưng nếu không có đồ ăn thì cũng chẳng sống nổi. Đối với cô, vật tư là thứ ít giá trị nhất, tinh hạch thực sự họ có thể lấy nếu chấp nhận rủi ro để tiêu diệt zombie, đồng thời đó là thứ có thể cứu mạng người trong những thời điểm quan trọng.

Cố Ninh suy nghĩ rồi hỏi: “Đổi như thế nào?”

Trương Ký nhìn thấy có triển vọng liền nói: “Anh sẽ đưa ra một con số. Nếu em không đồng ý, chúng ta sẽ nói lại.” Anh ta nói tiếp: ” Một viên tinh hạch bổ sung năng lượng đổi lấy 10 cân vật tư, có được không?”

(1 kg=2 cân)

“Năm cân.” Cố Ninh trực tiếp giảm một nửa số vật tư.

Trương Ký không nhịn được cười ra tiếng: “Em cũng ép giá quá thấp rồi. Em có biết bây giờ zombie tiến hóa giết khó thế nào không?”

Cố Ninh chớp mắt: “Giá hữu nghị rồi đấy.”

Trương Ký bất lực nói: “Được. Em có thể bán những đồ ăn nào?”

Cố Ninh hỏi, “Anh muốn gì?”

Trương Ký ngập ngừng nói: “Bánh mì, giăm bông, xúc xích, bánh quy, sô cô la?”

Gu Ning nói: “Đều có cả. Tôi lấy cho anh mỗi loại một ít nhé?”

Trương Ký  nói với vẻ hoài nghi: “Bây giờ em trông giống như chủ căng tin trường bọn anh.” Anh dừng lại, sau đó cong môi nói, “Nhưng cuối cùng cũng nổi tiếng một chút.”

Cố Ninh cười một tiếng, sau đó lại cười: “Vậy anh muốn đổi bao nhiêu?”

Trương Ký trong lòng tính toán, sau đó ngập ngừng hỏi: “Mười viên?”

Cố Ninh cố ý do dự một chút, để không bị Trương Ký biết được số lượng vật tư thật sự, sau đó nói: “Anh cứ chờ trước đã, vật tư không phải của một mình tôi, tôi phải cùng cả đôi thảo luận.”

Trương Ký gật đầu đồng ý.

Cố Ninh quay lại phòng khách nói chuyện, những người khác không ngờ rằng có thể trao đổi như vậy được, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, sau một phen tính toán cẩn thận, họ đều thống nhất rằng vụ làm ăn này có thể làm. Vì vậy, họ liền bảo đội ngũ bên kia lấy bao tải to đến cửa để nhận thức ăn

Bên này,Cố Ninh dễ dàng có được mười tinh hạch, cô rất vui.

Trương Ký ở bên kia cũng tự hào về bản thân, Cố Ninh và những người khác không biết bên ngoài vật tư khan hiếm đến mức nào, tỷ giá cao nhất là một viên tinh hạch bổ sung có thể đổi lấy ba cân vật tư, hơn nữa có rất ít người có thể đem vật tư ra đổi tinh hạch. Bọn Cố Ninh hoàn toàn không biết giá thị trường nên đã bị anh ta chiếm tiện nghi một lần, vì vậy nên anh ta mới mạnh tay lấy ra mười viên tinh hạch tới mua, chỉ sợ lần sau Cố Ninh biết rõ giá cả, anh ta liền không chiếm được chỗ tốt. Sau khi Trương Ký đem vật tư trở về, cả đội anh ta đều kinh ngạc vô cùng.

Ở một mức độ nào đó, đây thực sự là một cách giao dịch mà cả hai bên đều có lợi được.

Mặc dù ban đầu Cố Ninh có chút do dự, nhưng cuối cùng cô cũng hào phóng lấy ra 50 cân vật tư. Điều này cũng làm Trương Kỳ càng thêm chắc chắn với ý định chiếm dụng không gian của Cố Ninh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play