Edit: Lynn J (https://mdmydreams10.wordpress.com)
Mọi người đều nói tiểu thiếu gia của Khương gia mệnh thật tốt.
Trước kia Khương Lạc cũng cảm thấy như vậy, từ nhỏ thân thể cậu đã không tốt, cha mẹ đều xem cậu thực chặt, rõ ràng đều là người bận rộn nhưng mỗi ngày đều bỏ thời gian ở cùng cậu, anh hai cùng nhau lớn lên từ nhỏ càng ngày càng trầm mặc ít lời, nhưng quan tâm đối với cậu chưa bao giờ thiếu.
Tuy rằng thân thể không khỏe mạnh, nhưng vẫn luôn được mọi người vây quanh cưng chiều, làm cậu cũng không có bao nhiêu ưu thương.
Nhưng cậu lại mơ thấy mình đoạt người khác thân phận làm thiếu gia giả, cuối cùng còn bị thiếu gia thật trả thù đến kết cục thê thảm.
Cậu rõ ràng nên nói rõ cho mình đây chỉ là giấc mộng, mộng cùng hiện thực là tương phản, trong lòng cậu không biết như thế nào để tin tưởng đây là chân tướng.
Cậu cùng cha Khương mẹ Khương cũng không giống nhau, ngũ quan của cậu thật sự quá nhu, ánh đầu tiên khi người khác gặp cậu đều cảm thấy xinh đẹp, mà không giống Khương Dật Thành anh cậu, vừa nhìn liền biết là con của cha Khương mẹ Khương, mặt mày đều có bóng dáng bọn họ.
Trong lòng cậu còn ôm một tia may mắn, mà khi cậu lấy được giấy giám định do bệnh viện đưa, hết thảy sự thật đều như trong mộng.
Cậu thật sự rất sợ đau, trong mộng mình lại bị chết thê thảm như vậy.
Cậu tựa như vai ác ác độc trong tiểu thuyết, cuối cùng sẽ bị vai chính đánh bại.
Nhưng mà cậu không muốn làm vai ác, chỉ muốn sống thật tốt.
Cậu siết chặt giấy giám định trong tay.
Muốn giấu giếm sao?
Nhưng mà chân tướng chung quy cũng sẽ lộ ra.
Như vậy cậu trước tiên đem hết thảy việc này nói ra, không đi đấu đá với nam chủ, rời khỏi cốt truyện, có phải sẽ thay đổi kết cục của chính bản thân mình hay không?
Càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này rất được, nhưng khi nào nói ra chân tướng cũng là cái vấn đề.
Cậu luyến tiếc cha mẹ, cũng luyến tiếc anh hai.
Sau khi nói ra chân tướng, bọn họ liền không phải cha mẹ và anh của cậu nữa.
Để cậu ích kỷ trong chốc lát.
Cậu mới vừa đem giấy giám định giấu vào trong ngăn tủ của mình, liền nghe được tiếng gõ cửa.
Là Khương Dật Thành từ công ty trở về.
Khương Dật Thành chỉ lớn hơn hai tuổi so với cậu, nhưng sớm đã tốt nghiệp đi gây dựng sự nghiệp, hắn kế thừa thiên phú của cha Khương, ở trong giới thương nghiệp sấm rền gió cuốn.
Khương tổng bên ngoài lạnh nhạt lý trí, ở trước mặt cậu cũng chỉ là người anh trai ôn nhu nhọc lòng.
Khương Lạc bởi vì chuyện khi còn nhỏ, không dám ngủ một mình, cho nên đến bây giờ vẫn cùng Khương Dật Thành ngủ chung, cho dù cậu có phòng riêng của mình.
Nhưng nơi này cũng không khác phòng cậu cho mấy, tất cả đều bố trí theo yêu thích của cậu, nhét đầy đồ vật của cậu.
Mà có một ngày, cậu liền phải từ nơi này dọn đi rồi, khả năng là lại nơi ở của cha mẹ thân sinh, cũng có thể là ở một mình.
Nghĩ đến đây, cậu ức chế không được mà khổ sở.
Mà Khương Dật Thành vừa vào tới liền phát hiện cảm xúc của cậu không đúng.
“Lạc Lạc làm sao vậy?”
Khương Lạc cơ hồ là bổ nhào vào trong lòng ngực của Khương Dật Thành, đứa em trai đã lớn này của hắn lúc này lại dính người như biến về lúc còn nhỏ.
Cũng không nói lời nào, chỉ cọ cổ áo của hắn, như là tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tâm Khương Dật Thành chút xíu liền mềm, ổn định vững chắc ôm Khương Lạc, ngữ khí lại ôn nhu vài độ.
Nhưng Khương Lạc không quá muốn nói vì sao khổ sở, chỉ là dính hắn.
Cậu không muốn nói Khương Dật Thành cũng không bắt buộc.
Như thường lui tới mà phụ đạo cậu làm bài tập, lúc cha Khương mẹ Khương thúc giục ăn cơm, lại mang theo vật trang sức là đứa em trai này đi xuống.
Bọn họ vừa xuống, mẹ Khương liền nhịn không được trêu ghẹo.
“Hôm nay Lạc Lạc như thế nào dính anh hai như vậy, có phải là biết anh hai chuẩn bị đi công tác mấy ngày không?”
Khương Lạc thật ra cũng không biết, cậu theo bản năng nhìn về phía Khương Dật Thành, kết quả bị xoa xoa đầu.
“Con tính dẫn Lạc Lạc đi theo, coi như đi du lịch.”
“Thành phố C có rất nhiều cảnh đẹp.”
Khương Dật Thành vốn là không chuẩn bị mang em trai đi theo, rốt cuộc thân thể em ấy không tốt, ở nhà còn có bác sĩ chuyên môn chăm sóc, nhưng nghĩ đến hắn đi rồi không biết em ấy có thể ngủ hay không, hắn lại không muốn thấy em trai mình ngủ cùng người khác, liền dứt khoát dẫn em ấy đi theo.
Phản ứng đầu tiên của cha Khương mẹ Khương đều là không tán đồng, bọn họ thật sự lo lắng cho thân thể của Khương Lạc.
Khương Lạc nghe được thành phố C lại có chút ý động.
Ở trong mộng, nam chủ cùng cha mẹ thân sinh của cậu sống ngay thành phố C, cậu muốn đi xem.
Cậu bắt lấy ống tay áo của mẹ Khương làm nũng.
Người Khương gia đều chịu không nổi cậu làm nũng, đôi mắt ướt át của anh bạn nhỏ, ngoan ngoan ngoãn ngoãn như là búp bê tinh xảo, luôn có thể đánh trúng tâm của bọn họ, vứt bỏ nguyên tắc của bản thân.
Mẹ Khương thở dài, nhưng vẫn không yên tâm mà bảo Khương Dật Thành phải an bài thoả đáng, không thể làm cho bảo bối của bọn họ chịu một chút xíu khổ nào.
Cha Khương đã ngồi tự hỏi có cần an bài thêm mấy người bảo tiêu hay không.
Khương Lạc dở khóc dở cười, trong lòng càng thêm luyến tiếc rời đi cái nhà này.
Cậu không muốn xa rời mà ôm cha Khương mẹ Khương.
Cha Khương mẹ Khương nghĩ đến cậu phải rời khỏi nhà mấy ngày, cũng có chút không tha.
Bọn họ ôn nhu như thế, Khương Dật Thành đứng một bên cũng không cảm thấy cha mẹ quan tâm mình không đủ.
Từ nhỏ hắn đã được trưởng bối giao phó là phải chăm sóc em trai, hắn nhìn em trai mình từ một cục bột nhỏ xíu, đến thiếu niên mảnh khảnh như bây giờ, giống như là một gốc cây hoa mai do chính bản thân thân thủ tỉ mỉ bảo dưỡng.
Cưng chiều và chăm sóc đã là bản năng.
Hiện tại hắn chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm Khương Lạc của cha Khương mẹ Khương có chút chướng mắt.
Loại cảm xúc này Khương Dật Thành không cảm thấy không đúng, cũng không có người nói cho hắn đây là không đúng.
Hắn nhẹ nhàng đem Khương Lạc kéo đến bên người mình.
“Cơm nước xong liền chuẩn bị đi.”
“Gấp vậy sao?”
Khương Lạc có chút nghi hoặc, bất quá vẫn là ngoan ngoãn để Khương Dật Thành nắm mình đi ăn cơm.
Khương Dật Thành đã sớm thu thập hành lý của cậu tốt, chờ ăn cơm xong liền dẫn người đi luôn.
Mẹ Khương tức giận đến nỗi mắng vài câu.
Bọn họ ngồi máy bay đi.
Khương Lạc bởi vì lý do thân thể nên rất ít ra cửa, đây coi như là lần đầu tiên cậu đi xa nhà.
Chờ đến chỗ khách sạn đã đặt trước ở thành phố C, cảm giác hưng phấn của cậu còn chưa tan, lục soát các nơi ở trên mạng, nơi này muốn đi, nơi kia cũng muốn đi.
Công việc còn chưa xử lý xong, Khương Dật Thành lại không muốn phá hư hứng thú của Khương Lạc.
Hắn trực tiếp đem văn kiện gửi cho bí thư, thay đổi bộ quần áo nhẹ nhàng, khi hắn cởi tây trang thiếu đi một chút lăng liệt, rốt cuộc cũng giống sinh viên.
Khương Lạc không tí bủn xỉn lời ca ngợi của mình.
“Anh hai đẹp trai quá!”
Khương Dật Thành chỉ có đối diện với cậu mới có thể cười.
Phần lớn quần áo mẹ Khương mua cho bọn họ đều là cùng một kiểu dáng, bộ đồ hắn đang mặc Khương Lạc cũng có, hai người ăn mặc cùng một kiểu dáng, vừa nhìn liền biết có quan hệ thân mật.
Bảo tiêu đi theo bọn họ.
Khương Lạc muốn đi dạo chợ đêm.
Độ xa hoa truỵ lạc của chợ đêm so với trên mạng miêu tả còn hấp dẫn người hơn, rộn ràng nhốn nháo, Khương Dật Thành sợ lạc nhau, nắm chặt tay cậu.
Mười ngón tay thân mật nắm chặt, hai anh em từ nhỏ đến lớn đều như thế này nên không cảm thấy không đúng, nhưng có người lại hướng bọn họ chụp ảnh, lại cùng người bạn bên cạnh hưng phấn nói gì đó, Khương Dật Thành không quá để ý.
Hắn lớn lên cao hơn Khương Lạc rất nhiều, nhẹ nhàng che chở Khương Lạc, đều không cần bảo tiêu.
Khương Lạc hoàn toàn bị các loại đồ ăn và đồ chơi mê hoặc mắt, cái gì cũng muốn mua, chỉ chốc lát, trong tay bảo tiêu đã xách theo một đống đồ, chính cậu cũng mỗi tay cầm theo một chuỗi kẹo hồ lô.
Cậu từ nhỏ đến lớn ăn đều là thuốc.
Kẹo hồ lô ngọt làm cậu thỏa mãn mà híp mắt, cậu còn biết chia sẻ, giơ kẹo hồ lô đối với Khương Dật Thành cười.
“Anh hai! Cực kỳ ngọt luôn, anh muốn ăn thử một miếng không?”
Khương Dật Thành không thích đồ ngọt, nhưng hắn vẫn cúi đầu cắn một viên.
Vừa chua vừa ngọt, không phải hương vị hắn thích.
Nhưng Khương Lạc mi mắt cong cong nhìn hắn, gióng như khối kẹo bông gòn, đây mới là thật sự ngọt thẳng vào trong lòng hắn, một chút cũng không ngán.
Món quá cay độc Khương Dật Thành không cho Khương Lạc ăn.
Khương Lạc tuy rằng tiếc nuối nhưng cũng không dám quá làm càn, cuối cùng ăn thêm một chén cháo bụng liền căng.
Cậu thật sự rất vui vẻ, trên đường trở về trong miệng còn hừ ca.
Cậu vui vẻ, Khương Dật Thành cũng vui vẻ.
Hắn quyết định đem số văn kiện dư lại gửi trợ lý.
Trợ lý: Tôi thật sự cảm ơn anh.
Thời gian còn sớm, ăn nhiều như vậy Khương Lạc cũng ngủ không được, dứt khoát lôi kéo Khương Dật Thành ở trong phòng xem phim.
Cậu rõ ràng sợ ma nhất, còn cố tình chọn phim kinh dị.
Người béo còn nghiện đồ ăn.
Đèn vừa tắt, chỉ còn màn hình phát ra ánh sáng.
Khương Lạc cơ hồ súc vào trong lòng ngực của Khương Dật Thành, chỉ lộ ra đôi mắt.
Không có thông báo báo động trước, cậu vừa muốn nhìn vừa sợ bị dọa đến.
Mấy bộ phim kinh dị này với Khương Dật Thành mà nói có chút nhàm chán, nhưng là em trai tránh trong lòng ngực làm hắn cảm giác cũng không tồi.
Lúc phân cảnh có chút khó coi xuất hiện hắn liền vươn tay che khuất đôi mắt của Khương Lạc.
Khương Lạc cũng không kháng cự, thật cẩn thận hỏi hắn kết thúc chưa.
Phân cảnh dọa người kia sớm đã kết thúc.
Nhưng Khương Dật Thành có chút không muốn buông tay.
Lông mi của em trai rất dài, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay hắn, có chút ngứa.
“Chưa đâu.”
Hắn che đến kín mít, Khương Lạc chỉ có thể nghe được âm thanh, nghe tới đích xác không tốt lắm.
Cậu liền ngoan ngoãn mà không kéo tay Khương Dật Thành ra.
Kết quả chờ Khương Dật Thành buông tay ra, cậu mới phát hiện phim chiếu đều kết thúc.
Nhìn một mảnh đen thui.
Cậu trừng mắt nhìn Khương Dật Thành, đối phương lại vẻ mặt vô tội nhìn cậu.
Khương Lạc đạp đá đôi chân dưới chăn của Khương Dật Thành.
“Anh hai, đổi bộ khác.”
Chân Khương Lạc thực lạnh, che lâu như thế cũng không ấm lên tí nào, cứ như vậy gác ở trên đùi hắn, rất có cảm giác tồn tại.
Khương Dật Thành đổi bộ phim khác cho cậu, dùng chân của mình cọ cậu, muốn đem chân cậu cọ ấm áp lên.
Khương Lạc lúc này đã hoàn toàn súc trong lòng ngực hắn.
Thân mật khăng khít, da thịt tương dán.
Tóc trên đỉnh đầu Khương Lạc cọ cằm hắn, như là con mèo của bà nội nuôi.
Có điều Lạc Lạc đáng yêu hơn con mèo kia, cũng ngoan hơn.
Dù hưng phấn nhưng rốt cuộc tinh lực không đủ, Khương Lạc thực mau liền ngủ.
Khương Dật Thành thay đổi cái tư thế ngủ thoải mái cho cậu.
Không bật đèn, màn hình vẫn còn chiếu phim.
Khương Dật Thành cúi đầu, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên gương mặt mềm mại kia.
Trong miệng Khương Lạc còn lẩm bẩm nói mớ.
Môi của cậu không mỏng lắm, nhưng cũng không dày, nhìn mềm mụp như thạch trái cây.
Khương Dật Thành nhịn không được dùng lòng bàn tay ấn môi cậu.
Quả nhiên rất mềm.
Chỉ là không biết có ngọt giống thạch trái cây hay không.
Tác giả có lời muốn nói: Nhất thời đào hố đào đến sướng.
Anh hai hẳn là chính quy..