“Lão Vương à, sao ông đi ra ngoài rồi không nói tiếng nào hết vậy, ông câm rồi à?” Dương Thành Công thấy ông ta không nói tiếng nào cũng sốt ruột.
Đã đi ra khỏi căn nhà đó rồi, sao lại vẫn không chịu hé răng vậy?
“Tôi bị ông hại thảm luôn đó! Ông đừng có nói chuyện với tôi nữa, tôi còn có chuyện phải làm.” Vương Thủ Thành không muốn nhìn thấy ông ấy chút nào, ông già này đúng là hại ông ta thê thảm rồi.
Ông ta phải chạy về thôn trước đã.
Bên này, bọn họ vừa mới rời đi.
Trong sân, Trương Phán Hòa đứng ở ven đường, nhìn chằm chằm theo bóng dáng dần đi xa của bọn họ, sau đó mới quay vào phòng.
“Sao rồi? Ông già kia nói cái gì?” Trương Phán Hòa nhìn lão Chu và lão Ngưu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT