Ba người chen nhau đi qua đó, lập tức nhìn thấy sân nhà lộn xộn.
Mấy công cụ dùng để làm ruộng bị quăng ngã khắp nơi, đến cả đồ ăn khô cũng bị hất văng đầy đất. Trong tay con dâu út nhà họ Ngô còn ôm con, ngồi dưới đất vừa khóc vừa mắng: “Bà đúng là lão bất tử, ngoại trừ giả vờ đáng thương ra thì bà còn có thể làm cái gì nữa? Tôi và lão tử quanh năm suốt tháng làm việc mệt chết mệt sống, để dành được chút tiền và đồ ăn đều bị bà cầm đi trợ cấp cho những người khác. Bà nhìn thằng con thứ ba của bà, bà lại nhìn hai đứa con gái nhà bà đi? Bọn họ sống sung sướng cỡ nào chứ? Bà lại nhìn lại tôi và chồng tôi, cơm cũng không có mà ăn. Năm ngoái nếu không nhờ nhà mẹ đẻ của tôi đưa lương thực đến thì tôi đã chết đói rồi. Năm nay tôi mua một ít đồ cho bọn họ thì bà lại nói tôi không biết cách sống, bà là người mà sao lại ác độc như thế chứ?”
Cô ta khóc sướt mướt, mà thím tư Ngô bị cô ta mắng lại đứng ở góc tường lau nước mắt, vừa mở miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết nghĩ đến cái gì, lại tiếp tục khóc. Trên mặt bà ấy có vài vết thương bầm xanh bầm tím, vừa nhìn là biết ngay bị thứ gì đó đập trúng.
Trần Kim Hoa nhìn thấy cảnh này liền nhức đầu.
Bà ấy liên tục tự cổ vũ bản thân, hiện tại bà ấy là chủ nhiệm hiệp hội phụ nữ trong thôn, không thể rút lui được. Đây là ngày đầu tiên Tú Tú đi làm, cho dù thế nào thì cũng phải làm gương cho cô mới được.
“Tôi nói nè Trương Tứ Hỉ, sao cô lại đánh mẹ chồng của mình hả? Không phải lần trước cô đã hứa là sẽ không bao giờ đánh bà ấy nữa rồi sao? Cô như thế này, hôm nay tôi sẽ bắt cô đi.” Trần Kim Hoa mới vừa nói xong, Trương Tứ Hỉ ngồi ở dưới đất lập tức nổi điên.
Cô ta cầm cái cuốc để ở bên cạnh lên, định đập vào đầu của mình: “Bắt tôi đi? Bà định bắt tôi đi đâu hả? Bà đang định hù đòi bắt tôi vào cục công an để tôi sợ à? Tôi nói cho bà biết, bây giờ tôi không sợ cái gì hết. Cả gia đình bọn họ sống sung sướng, lại bỏ tôi và chồng tôi sang một bên. Tôi mà sống không tốt ngày nào thì sẽ quậy ngày đó. Bà muốn bắt tôi đi, tôi chết cho bà xem!”
“Cô đừng…” Trần Kim Hoa sợ hãi, nếu như cô ta thật sự đập bị thương, nói không chừng người nhà họ Ngô lại đến kiếm chuyện với bà ấy nữa.
Trong lòng Trương Tứ Hỉ vô cùng đắc ý, cô ta biết ngay mấy người này không dám mà. Cô ta lại ngồi xuống đất nói: “Mấy người đến đúng lúc lắm, mấy người không phải là người của hiệp hội phụ nữ sao? Tôi cũng là phụ nữ, bà giúp tôi đi chứ? Cả nhà này đều ăn hiếp tôi. Mấy người muốn bắt thì bắt bà già chết tiệt này đi trước đi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play