Đối mặt với lợi ích tuyệt đối, chút khuyết điểm kia của Phương Bất Ngữ cũng chẳng tính là khuyết điểm.
Chu Giải Thư thấy Tiểu Phương đã đi rồi, lập tức nói với Dư Thành: “Cháu đến cung tiêu xã mua ít kẹo quýt về đi.”
Dư Thành cạn lời, sao ông cụ lại dùng phương pháp cũ rích kiểu này để đuổi anh ấy đi chứ?
“Hay là cháu đi ra ngoài ngồi một lúc được không? Cháu không nghe lén hai người nói chuyện, hiện tại trời lạnh như thế, lại đuổi cháu đi xa như vậy, ngài nhẫn tâm sao?” Dư Thành bất đắc dĩ thương lượng với ông ấy.
Kế hoạch bị nhìn thấu, Chu Giải Thư cũng không hề tức giận, trực tiếp từ chối lời đề nghị của anh ấy: “Bảo cháu đi thì cháu cứ đi đi, tôi có suy nghĩ riêng.”
“Được rồi, vậy cháu đi ngay, ngài đừng giận.” Dư Thành cầm lấy tiền mà bà cụ đưa cho mình, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong nhà không còn người ngoài, Chu Giải Thư lại hiền hòa nói với học trò lần nữa: “Thanh Hòa, con có thể nói cho thầy biết chuyện trong nhà con không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT