Cô đẩy anh ra, mở ra không gian của vòng tay.
Xuất hiện ở trước mặt cô vẫn là màn nước, cùng với hộp thuốc.
Trên màn nước, chữ lớn thiếp vàng viết: Hoàng kỳ đã chín, xin thu hoạch kịp thời.
Bạch Tú Tú chọn thu hoạch, lập tức có một đống hoàng kỳ còn tươi xuất hiện trên mặt đất. Đây đều là hạt giống lúc trước cô thu thập được.
Số lượng nhiều hơn so với bọn họ tìm được ở trong núi.
Trên màn nước cũng đã xuất hiện chữ mới: Thu hoạch thành công, không gian đã lấy ra một phần trăm linh khí dùng để thăng cấp, cách lần thăng cấp tiếp theo cần hai vạn điểm linh khí.
Thăng cấp?
Bạch Tú Tú có chút ngoài ý muốn.
Vương Thanh Hòa kinh ngạc với chỗ dược liệu bỗng dưng xuất hiện này, vừa dọn dẹp vừa nhìn về phía vợ mình, thấy cô ngơ ngác không biết đang nhìn cái gì, có chút lo lắng: "Tú Tú? Làm sao vậy? Thứ này sẽ không bắt em trả giá gì chứ?"
Vương Thanh Hòa cau mày.
Anh không tin miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cảm thấy chuyện gì cũng sẽ có cái giá của nó.
"Không có gì, chỉ là nó nói có thể thăng cấp, em còn tưởng thứ này là vật chết chứ." Bạch Tú Tú cũng không giấu diếm chồng mình.
Cô tin tưởng người mà mình đã nhìn mấy chục năm.
"Thăng cấp?" Vương Thanh Hòa nhíu mày càng chặt hơn, loại cảm giác sốt ruột kia lại ập tới lần nữa.
"Bình thường anh lên núi săn thú, nếu gặp dược liệu thì mang về cho em. Em nghĩ có thể trồng nhiều thứ thì nó sẽ thăng cấp. Cây kim ngân trồng trước đó, đại khái là số lượng quá ít, cho nên không có động tĩnh." Bạch Tú Tú cảm thấy thứ này rất có ích.
Vương Thanh Hòa luôn luôn không từ chối yêu cầu của vợ mình, anh gật đầu: "Được, nhưng mà Tú Tú, thứ này, trước khi chúng ta ra riêng thì em cố gắng dùng ít thôi."
Thật ra anh muốn nói, trước khi anh không có năng lực che chở cô thì không nên dùng.
Nhưng anh hiểu rất rõ tính tình của Tú Tú, nếu như nói, cô nhất định sẽ không nghe.
"Yên tâm, em hiểu mà, anh đừng lo lắng cho em." Bạch Tú Tú nháy mắt với anh.
Giờ cơm buổi tối.
Một nhà bốn người Bạch Tú Tú đến phòng lớn.
Trong phòng lớn, mùi canh gà không tính là nồng đậm, nhưng tốt xấu gì cũng là thức ăn mặn.
Cơm hôm nay, ngay cả bánh bột ngô cũng không có, trực tiếp đổi thành khoai tây và khoai lang hấp.
Triệu Quế Phân nhìn thoáng qua con trai cả và con dâu cả, hận không thể để cả nhà bốn người bọn họ đều chịu đói đừng ăn cơm! Để bù đắp chút lợi ích mà cả nhà con trai lớn chiếm được trên người bà ta.
Cả nhà, mỗi người đều có một củ khoai lang, hai củ khoai tây.
Canh gà cũng là bà ta tự tay múc, sợ ai uống được nhiều hơn một chút.
Thấy đã chia cơm xong, ánh mắt của Bạch Tú Tú liền rơi vào trên người Chu Kiều Kiều, bắt đầu làm khó dễ: "Thím năm, hôm nay nhà ta bởi vì thím mà tổn thất một bao vải vụn, bây giờ thím cũng nên cho mọi người một lời giải thích đi chứ?"
Bạch Tú Tú há miệng, mặt Chu Kiều Kiều liền đen lại.
Những người khác nghe xong, cũng lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Kiều Kiều.
Triệu Thúy Hoa càng kích động: "Là vải vụn gì?"
Con trai cô ta năm sau coi như biết đi rồi, đang cần vải may quần áo. Vải vụn ghép lại một chút tuy rằng xấu, nhưng tốt xấu gì cũng có thể mặc!
Nghĩ đến đây, con mắt Triệu Thúy Hoa đều muốn tỏa sáng.
Chuyện này, ngay cả Trần Phương cũng cảm thấy rất hứng thú, nhà mẹ đẻ của cô ta tuy rằng ở trong thành, nhưng phiếu vải cũng không nhiều. Cô ta còn muốn làm một bộ quần áo nhỏ đây này!
Chu Kiều Kiều bị mọi người nhìn mà tê cả da đầu, vì thế ấm ức đến muốn khóc: "Chị dâu, chuyện này sao có thể là em làm tổn thất được chứ?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Bạch Tú Tú cười xán lạn với cô ta: "Không phải cô nói? Thấy được một bao vải vụn, bởi vì vội vã đến huyện nên giấu trước đi. Chúng ta có ba người, mẹ chúng ta đi huyện tụ họp với tôi có đúng không?
Cô nhất định phải làm theo làm gì?
Đồ vật mà nhà ta nhặt được, cũng coi như là của cả nhà.
Bây giờ vải vụn đã mất, không phải là cô nên giải thích với mọi người sao? À, còn có cô hại mẹ chúng ta rơi vào hầm phân, tổn thất mười đồng tiền.
Thím năm, thím cho một lời giải thích đi đã?"
Bạch Tú Tú nói lời này tất cả mọi người đều sửng sốt, cái này... Đây có phải là có hơi không nói lý hay không?
Phản ứng đầu tiên của Triệu Thúy Hoa là như vậy, nhưng ngay sau đó, đầu óc cô ta liền linh hoạt. Tuy rằng không nói lý, nhưng theo ý của chị dâu cả, chuyện vải vụn có thể vớt được chỗ tốt!
Quan hệ giữa cô ta và thím năm không tốt.
Ngay cả lựa chọn cũng không cần làm, Triệu Thúy Hoa lập tức nói: "Chị dâu cả nói rất đúng, tôi nói chứ thím năm, thím cũng bất cẩn quá đấy! Tôi mặc kệ, dù sao cũng là phần thuộc về tôi, thím nhất định phải chuẩn bị đưa cho tôi."
Trần Phương ở bên cạnh cũng im lặng một lúc, nhưng sự cám dỗ của miếng vải vụn quá lớn, cô ta cũng lựa chọn che giấu lương tâm mà mở miệng: "Tôi cũng như vậy."
"Các chị như vậy không phải, không phải là không nói lý lẽ sao!" Chu Kiều Kiều sốt ruột muốn khóc, cô ta có thể không thừa nhận, nhưng mà...
Cô ta thật sự không muốn nhắc tới chỗ nhặt được tiền kia nữa.
Cô ta hiện tại chỉ muốn giấu chuyện này trong lòng.
Cô ta nhìn về phía mẹ chồng cầu cứu.
Triệu Quế Phân lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô nhìn tôi làm gì? Cô còn trông cậy tôi lấy vải vụn gì đó cho cô? Chính cô ăn no rỗi việc, đừng nhìn tôi."
Vợ thằng năm cũng là đứa không có đầu óc, đang yên đang lành lại lấy chuyện này đi lừa cái đứa vô lại như vợ thằng cả!
Bây giờ bị cắn, còn có thể làm sao?
"Thím năm, thím cũng đừng nhìn mẹ chi nữa. Vẫn nên giải thích cho chúng tôi trước đi, mọi người đều đói bụng rồi, còn chuẩn bị ăn cơm nữa." Bạch Tú Tú thúc giục.
Chu Kiều Kiều:...
Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn đồng ý: "Cùng lắm thì tôi mua cho các chị một ít! Còn mười đồng kia, cái đó làm sao có thể coi là vấn đề của tôi được? Mẹ chúng ta rơi vào trong hầm phân, cũng không phải là do tôi đẩy!"
"Tuy rằng không phải thím đẩy, nhưng mẹ đúng là bởi vì thím nói có quần áo mới gì đó, muốn tham lợi nên mới hại mẹ rơi xuống hố phân. Tiền đền cũng là tiền trong nhà kia mà?" Bạch Tú Tú nói hai ba câu, liền nói chuyện này rõ ràng.
Triệu Thúy Hoa trước đó đã ở trong phòng bếp xì xào bàn tán về chuyện này.
Hiện tại nghe tới, vẫn rất bùng nổ!
Mẹ chồng tuyệt đối là bình thường làm nhiều chuyện xấu cho nên mới sẽ rơi vào trong hầm phân!
Nhưng mà, có thể gài được phần nào hay phần đó!
"Chị dâu cả nói đúng, thím năm, mẹ đã từng này tuổi rồi, nếu không phải thím xúi giục, sao bà ấy có thể làm được chuyện này?" Triệu Thúy Hoa và Bạch Tú Tú kẻ xướng người hoạ liền kéo Triệu Quế Phân ra ngoài.
Để Triệu Quế Phân muốn giúp đỡ cũng không tiện mở miệng.
Chu Kiều Kiều nhìn hai người bọn họ, trong lòng đều hận muốn chết.
Giọng điệu cũng lạnh xuống: "Được, tôi đền hết! Như vậy được chưa?"
Cầm tiền của cô ta, Bạch Tú Tú tốt nhất là có mạng tiêu!
"Được rồi, chuyện đã giải quyết xong, mau ăn cơm đi. Các cô đều là người một nhà, nếu cái gì cũng phân rõ ràng như vậy, còn tính là người một nhà gì nữa? Con dâu cả, chuyện lần này cứ làm như vậy đi, lần sau con cũng đừng quá cay nghiệt như vậy."
Vương Thủ Thành bất mãn răn dạy Bạch Tú Tú một trận.
Cô con dâu cả này, ở trong cái nhà này đúng là dư thừa!
Bạch Tú Tú nghe vậy cười lạnh: "Phân rõ ràng như vậy làm gì? Cha, sao lời hay nói xấu đều để một mình cha nói hết vậy? Các người vừa rồi còn bởi vì Thanh Hòa săn bắn ít đi, hoài nghi anh ấy giấu riêng, sao hiện tại lại đổi một bộ mặt khác?
Múa mặt cũng không lật mặt nhanh bằng mấy người."
"Cô lặp lại lần nữa? Đúng là phản rồi! Phản rồi!" Giọng điệu của Vương Thủ Thành đột nhiên thay đổi.
Vương Thanh Hòa nhíu mày, bảo vệ vợ mình ở bên cạnh, lại sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, để hai đứa bọn chúng không sợ hãi, lúc này mới nhìn về phía người cha tốt của anh: "Cha, cứ phải nói khó nghe như vậy sao?"
Vương Thủ Thành:...
Thằng cả bị vợ bỏ bùa, đều không còn hình người nữa rồi!