Cất gọn đồ đạc xong, trong lòng Bạch Tú Tú cũng bắt đầu tính toán xem năm nay phải gửi cái gì về cho chị cả.
Cô mở thư ra, bức thư này được viết từ hai tháng trước, đồ đạc là được gửi từ hơn một tháng trước.
Còn một đợt đồ đạc nữa chưa gửi đến.
Nói là sợ gửi một lần quá nhiều sẽ mang đến phiền phức cho cô.
Chị cả của cô không thích viết chữ, mẹ của cô cũng giống chị cả. Cho nên trong thư không có cảm xúc động lòng người gì, chỉ vô cùng đơn giản liệt kê mấy thứ sẽ gửi đến, lại dặn dò cô nhớ sống cho tốt, đừng để mình chịu ấm ức.
Nhưng mà chỉ nhiêu đây thôi cũng làm Bạch Tú Tú đọc thư rơi nước mắt.
Cô còn nhớ rõ kiếp trước sau khi cô chết, mẹ của cô biết được tin tức, không được mấy ngày đã cùng chị cả vội vàng chạy trở về.
Mẹ cô khóc đến hôn mê, tỉnh lại rồi ngất đi.
Bà giống như muốn kéo mấy người nhà họ Vương cùng nhau chết chung, cũng có suy nghĩ giống như Vương Thanh Hòa, cho rằng là do cả gia đình này hại chết cô.
Đến cả Vương Thanh Hòa cũng bị mẹ cô đánh vài cái.
Vốn dĩ chị cả và mẹ còn muốn dẫn hai đứa nhỏ đi, cuối cùng vẫn là Vương Thanh Hòa thuyết phục bọn họ, không dẫn bọn nhỏ đi.
Nhưng mà mỗi năm chờ đến tết thanh minh bọn họ đều sẽ về.
Cho dù là giai đoạn không cho phép viếng mồ mả thì bọn họ cũng đều sẽ quay về thăm.
Bạch Tú Tú nghĩ như thế, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Vợ ơi, em làm sao thế? Mẹ và chị cả xảy ra chuyện gì sao?” Vương Thanh Hòa thấy cô khóc cũng hoảng sợ.
Từ trước đến giờ Tú Tú chưa bao giờ khóc vì thư do chị cả và mẹ viết, lần nào cô cũng đều sẽ vui tươi hớn hở nói lần này mấy thứ đó có thể ăn được trong bao lâu, sau đó quẳng lá thư sang một bên.
Sao lần này lại đột nhiên khóc?
Vương Thanh Hòa cũng không thích nhìn vợ nhà mình khóc, cô khóc, anh lập tức khó chịu theo.
Nhưng anh lại không có tài năng to lớn gì có thể giúp cô không phải chịu tủi thân.
Cảm giác vô dụng cực lớn làm anh lại càng thêm tuyệt vọng.
Anh vươn tay, thử lau nước mắt giúp cô.
Bạch Tú Tú giật mình, nhưng mà lại lập tức quen, cầm lấy tay anh, coi nó như khăn tay!
“Mẹ em không sao hết, chỉ là lâu rồi em chưa gặp bọn họ, hơi nhớ.” Bạch Tú Tú khẽ giải thích, để anh khỏi lo lắng.
“Vậy sau này chúng ta đi thăm bọn họ.” Vương Thanh Hòa hứa hẹn.
Chờ ra ở riêng rồi, Tú Tú muốn đi đâu, anh cũng sẽ nghĩ cách!
Bạch Tú Tú nghe thế cười vui vẻ.
Thấy cô không khóc nữa, trong lòng Vương Thanh Hòa cũng không còn khó chịu.
Dạo gần đây anh dồn hết toàn bộ lực chú ý vào trong giấc mơ kia.
Trong mơ, người đẩy Tú Tú xuống nước vẫn không chịu xoay người lại.
Anh không thể nào nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương!
Nếu có thể nhìn thấy rõ mặt thì: …
Hầm thịt gà cũng không mất quá nhiều thời gian, đã đến giờ ăn cơm.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa dẫn theo hai đứa nhỏ đi ra phòng lớn.
Lúc này gà hầm khoai tây đã được bưng lên bàn, một nồi khoai tây ăn kèm với một con gà rừng không quá lớn.
Trong nhà tràn ngập mùi thơm!
Triệu Quế Phân hiếm khi mà không độn thêm trấu trong bánh bột ngô.
Trực tiếp làm thành bánh bột ngô, trong cái nhà này cũng đã coi như là đồ ăn ngon hiếm có rồi!
Triệu Quế Phân chia cho người trong nhà mỗi người hai cái bánh bột ngô, lúc phân đến bốn người nhà Bạch Tú Tú thì sắc mặt càng đen hơn.
Cả gia đình cần phải chia bánh bột ngô cho công bằng, cái chuyện nhảm nhí này cũng là do con ranh chết tiệt Bạch Tú Tú này yêu cầu, vì chuyện này còn làm rùm beng mọi chuyện lên! Cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Số lượng thịt gà là có hạn, nhưng mà Triệu Quế Phân chia rất là đều! Đến cả đùi gà cũng đều được chặt thành sáu miếng, mỗi gia đình một miếng, cho ai ăn thì do bọn họ tự quyết định.
Chia thịt gà xong rồi, cũng múc cho mỗi người một chén khoai tây.
Lúc này cả gia đình mới bắt đầu ăn cơm.
Bởi vì thời gian gấp gáp, thậm chí không thể làm được hai món.
Nhưng mà Triệu Quế Phân đã để lại phần khung xương gà, chuẩn bị ngày mai sẽ lấy ra để hầm canh.
Hiếm lắm mới được ăn món mặn một lần, cả gia đình đều cắm đầu ăn, không còn ai nói chuyện. Chờ ăn cơm xong rồi, giọng điệu của Triệu Quế Phân không được tốt lắm nói thẳng: “Nhà chúng ta không có cái kiểu ăn cây táo lại rào cây sung, nếu như ai dám phá hư con đường kiếm tiền của nhà mình, tôi sẽ không để yên cho đứa đó. Đừng có ai hòng lấy chuyện này ra uy hiếp tôi.”
Bạch Tú Tú đã ăn uống no đủ vốn dĩ định bỏ đi, nghe thế nhướng mày, gương mặt xinh đẹp lộ ra chút ý cười: “Trùng hợp ghê, đồ của tôi sẽ chỉ là của tôi. Đừng có ai hòng đụng vào nó. Nếu ai có ý đồ xấu xa gì, vậy không cần thiết làm người một nhà gì nữa. Cùng lắm thì ôm nhau chết chùm, đừng có mà nói móc nói mỉa tôi.”
Cô nói xong lập tức đứng dậy đi ngay.
Lúc này Triệu Quế Phân chỉ là muốn ra oai một chút, giây tiếp theo đã bị phản công, đang định mở miệng mắng chửi, Vương Thanh Hòa đã ôm theo hai đứa nhỏ đuổi kịp bước chân của vợ mình.
Triệu Quế Phân giận đến mức lập tức quăng đũa đi: “Nghiệp chướng, cái thứ nghiệp chướng gì thế này!”
“Được rồi, bà cũng bớt nói vài câu đi. Đồ của nó, bà cứ kiến thức hạn hẹp như thế hả? Chờ sau này thằng hai thằng năm phát đạt rồi, mấy thứ đó của nó có là cái gì chứ?” Vương Thủ Thành rất ghét cái thái độ cứ có chút việc là phải làm ầm lên của vợ mình.
Triệu Quế Phân vốn dĩ định nói thêm gì nữa, nhưng mà bị ông ta mắng như thế cũng ngoan ngoãn hơn.
“Tôi cũng chỉ là… Cũng là vì cái nhà này thôi mà?”
“Nếu bà thật sự vì cái nhà này thì bà bớt bớt một chút lại cho tôi! Giải tán đi, ngày mai còn phải đi làm việc nữa.”
Chu Kiều Kiều vốn dĩ còn cho rằng Bạch Tú Tú và mẹ chồng sẽ đánh nhau, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng mà cô ta cũng hạ quyết tâm, cô ta cần phải về nhà mẹ đẻ!
Có một vài việc phải để người nhà mẹ đẻ giải quyết cho cô ta mới được. Dù sao thì bọn họ đã hưởng lợi của cô ta nhiều năm như thế.
Sáng sớm.
Cả gia đình đều dậy sớm.
Bữa sáng là bánh rau dại trộn trấu và cháo bắp, cực kỳ khô khan khó nuốt.
Ăn xong rồi, cả gia đình chia thành ba nhóm.
Nhóm ở nhà làm việc, nhóm đi lên núi và nhóm đi vào trong huyện.
Hôm nay Vương Thanh Hòa cũng đi vào núi, trong núi rất nguy hiểm, hai đứa nhỏ không thể đi theo. Bạch Tú Tú dẫn hai đứa nhỏ đi vào trong huyện!
Dọc theo đường đi, ba người Bạch Tú Tú, Chu Kiều Kiều và Triệu Quế Phân đều rất yên lặng.
Nhưng mà chờ đến công xã là lại có ý kiến khác nhau.
Mặt Triệu Quế Phân đen kịt nhìn Bạch Tú Tú: “Cái đồ phá của, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền mới đủ cho cô xài hả? Cô còn khỏe mạnh, tứ chi lành lặn lại cứ nằng nặc đòi ngồi xe vào trong thành. Sao nào? Cô quý giá hơn người nào à?”
Chu Kiều Kiều thấy Bạch Tú Tú bị mắng, trong lòng vui vẻ muốn chết.
Cô ta hơi đè khóe môi của mình xuống, dịu dàng khuyên nhủ: “Chị cả, thật ra mẹ nói đúng đó. Đang yên đang lành sao tự nhiên chúng ta phải ngồi xe chứ? Chị nói coi chúng ta đi bộ, số tiền tiết kiệm được còn có thể đến tiệm cơm quốc doanh mua màn thầu cho mẹ của chúng ta. Mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, chị cả, không bằng chúng ta đi bộ đi được không? Để tôi ôm hai đứa con của chị giúp chị. Số tiền chị tiết kiệm được lại mua hai cái màn thầu cho cha mẹ.”
Cô ta nói không nhỏ, ra vẻ như rất khéo léo hiểu lòng người.
Người xung quanh đều lập tức nhìn sang.
Bạch Tú Tú nghe xong cười lạnh nói: “Thím tính toán giỏi thật đấy! Tôi bỏ tiền, thím lại hưởng ân tình, mua màn thầu cho cha mẹ? Nếu thím đi bộ có thể tiết kiệm được tiền thì tự thím cầm số tiền tiết kiệm đó đi mua màn thầu không phải là được rồi sao? Thầy lang Trương trong thôn chúng ta đã nói rồi, tôi bị bệnh, không thể chịu được vất vả, nếu quá vất vả nói không chừng sẽ mất mạng. Tôi cảm thấy thím đang muốn lấy mạng của tôi thì có, sao thím lại có thể độc ác như thế?”
Giọng của cô cũng không nhỏ hơn là bao, làm người khác đều nghe thấy rõ ràng.