Vào nhà, Triệu Quế Phân bị thương cũng không quên chuyện chính sự: “Thằng cả, con mồi của con đâu?”

Vương Thanh Hòa vào nhà cũng lấy hết con mồi ra.

Năm con thỏ, có vẻ như anh đã tìm được một hang thỏ.

Còn có hai con gà rừng.

Nếu là nhà người khác, nhìn thấy nhiều thịt như thế, mọi người đều đã cười tít mắt rồi.

Nhưng mà đến lượt Triệu Quế Phân thì lại khác hoàn toàn.

“Không phải năm ngoái con đều săn được vài con mồi to sao? Có phải con đang lừa gạt mẹ không?” Triệu Quế Phân nheo đôi mắt tam giác lại, bực bội quan sát con trai cả từ trên xuống dưới.

Thái độ của Vương Thanh Hòa vẫn cứ như bình thường: “Mẹ, con đã nói rồi, còn chưa đến mùa. Hiện tại vào núi đi săn chỉ thu hoạch được thế này thôi. Nếu mẹ cảm thấy không tốt thì ngày mai con không đi nữa.”

“Sao nào? Mẹ mới nói con vài câu con đã định giận dỗi không làm nữa rồi đúng không? Cái đồ không có lương tâm! Bị con vợ nhà con châm ngòi ly gián rồi!”

Triệu Quế Phân tức giận hùng hùng hổ hổ.

Bà cụ nhà họ Phùng ở kế bên nhà họ Vương trùng hợp đi ra ngoài đổ nước.

Nghe được tiếng bà ta mắng chửi, lập tức tò mò nhìn thoáng qua sân bên này, Triệu Quế Phân sợ đến mức nhanh chóng giấu con mồi ra sau lưng.

“Ui cha, lại mắng con trai cả nữa à?” Bà cụ Phùng rất cao to, năm nay đã gần sáu mươi.

Bà ta búi tóc củ tỏi, trên lỗ tai còn đeo một đôi khuyên tai bạc.

Mặc áo màu xanh lam, tuy rằng đã giặt đến phai màu nhưng lại không có mụn vá.

Nhìn thoáng qua là biết biết đây là một bà cụ rất có khỏe khoắn, trong nhà ba ta có ba đứa con trai hai đứa con gái, đời cháu có ba đứa cháu trai bốn đứa cháu gái, đều đã đến tuổi đi học.

Cuộc sống không tốt cũng không xấu.

Bà ấy nhìn thoáng vào trong sân, lại nhịn không được lộ ra vẻ mặt trào phúng.

Mặt Triệu Quế Phân đen kịt, tức giận chửi ngược lại: “Liên quan gì đến bà?”

Triệu Quế Phân ghét bà già nhà hàng xóm này nhất, ỷ vào việc mình lớn tuổi hơn bà ta, thường xuyên nhiều chuyện xen vào chuyện nhà bà ta!

“Không có gì, chỉ là chướng mắt thôi. Tôi thấy cậu con trai cả này nhà bà vừa giỏi chịu khổ lại siêng năng, Triệu Quế Phân, bà bất công hơi lố rồi đó, coi chừng chịu quả báo.” Bà cụ nói xong, xách theo thùng nước quay về nhà mình.

Triệu Quế Phân tức giận đến mức mặt mày xám trắng: “Ai sẽ chịu quả báo hả? Tôi, tôi mắng con trai mình, mắc gì phải chịu quả báo? Bà già chết tiệt, bớt xía vào chuyện của người khác đi!”

“Được rồi! La lối om sòm cái gì?” Vương Thủ Thành đang làm việc xụ mặt mắng bà ta.

Ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Tú Tú vừa mới mở cửa bước ra.

Ông ta vốn dĩ định để cho bà già này mắng thằng cả thêm vài câu nữa, đề phòng sau này anh lại lười biếng.

Nhưng mà… Con dâu cả đi ra!

Cô con dâu cả này đúng là chúa gây chuyện! Chỉ cần cô xuất hiện là bảo đảm sẽ xảy ra chuyện! Vẫn cứ một sự nhịn chín sự lành thì tốt hơn.

Ông ta tạm dừng công việc trong tay lại, nhìn về phía đống con mồi nhỏ kia, tuy rằng ông ta cũng hi vọng con trai có thể mang thứ tốt hơn về nhà.

Nhưng mà mấy con mồi này cũng đã không tệ rồi.

“Thằng cả làm thế đã tốt lắm rồi, bà còn muốn thế nào nữa? Đi vào nhà trước đi.”

Vương Thủ Thành hiếm khi lộ ra vẻ mặt cha hiền một lần.

Tuy rằng Triệu Quế Phân không cam lòng, cảm thấy hôm nay bà ta bị nhà của thằng cả chiếm hời to, nhưng tốt xấu gì vẫn còn biết nghe lời chồng.

Người vào núi có thu hoạch, những người ở lại trong nhà làm việc cũng không còn có tâm trạng làm tiếp nữa.

Đều vội vàng đi vào phòng.

Lúc Bạch Tú Tú đến thì chủ động nắm lấy tay Vương Thanh Hòa.

Vô cùng hài lòng về số lượng con mồi không nhiều không ít này của anh.

Ngay khoảnh khắc bị cô nắm lấy tay, trong lòng Vương Thanh Hòa ngọt ngào như uống mật.

Hôm nay anh vào núi còn nhìn thấy một tổ ong rừng, ngày mai đi tìm công cụ hái ít mật ong về cho Tú Tú.

Trong nhà đã không còn bao nhiêu mật ong.

Hai người vào nhà, lúc này Triệu Quế Phân giống như một tướng quân vừa mới thắng trận, bày thành quả của mình ra trước mặt mọi người: “Đây đều là do chúng tôi tìm được đó!”

 “Mẹ, mọi người lên núi làm cái gì thế? Sao vợ của con lại ra nông nỗi này?” Sắc mặt của lão nhị Vương Thanh Phú rất xấu đỡ lấy vợ mình, sao Lưu Tiểu Nga cứ lên núi lần nào là bị thương lần đó vậy? Lần này hình như có vẻ cô ta còn bị thương nặng hơn nữa!

Tuy rằng trên mặt không có quá nhiều vết thương, nhưng mà gần như đã không thể đứng thẳng được.

Nếu không phải anh ta muốn xem thử bọn họ thu hoạch được cái gì, anh ta đã dẫn vợ mình đi tìm thầy lang khám bệnh rồi.

Triệu Quế Phân vừa nghe con trai chất vấn mình, lập tức khó chịu nói: “Còn có thể làm cái gì nữa? Chỉ là cùng nhau lên núi hái nấm đào rau dại mà thôi. Chúng ta may mắn gặp được dược liệu tốt. Còn vợ của con đó hả, nó ngu muốn chết, đỡ mẹ thôi mà cũng đỡ không xong, làm hại mẹ bị ngã hai lần! Cả ngày hôm nay bảo nó làm cái gì cũng làm không được, kêu ăn cái gì là ăn sạch sẽ không để thừa!”

Nhắc đến con dâu thứ hai, bà ta lập tức giận muốn chết.

Nếu không phải tại vợ thằng hai thì sao bà ta lại phải ngã thêm lần thứ hai như thế chứ?

Lúc này Lưu Tiểu Nga đau đến mức không dám nhúc nhích nghe thế, suýt chút nữa đã bật khóc.

Cái gì mà lỗi của cô ta chứ?

Bà già này lấy cô ta làm đệm lưng, suýt chút nữa đã hại chết cô ta rồi! Bây giờ còn trách cô ta nữa hả?

Sao bà ta còn chưa chết đi? Với lại vừa vào núi đã bắt đầu xảy ra chuyện quái dị, đang yên đang lành tự nhiên lại bị ngã! Lần trước cũng như thế! Cô ta còn cảm thấy rất lạ nữa.

Nghe mẹ nói như thế, Vương Thanh Phú cũng có chút xấu hổ. Trong lòng có chút oán trách, cô vợ này của mình sinh con trai không được, chỉ biết đẻ hai đứa con gái. Làm việc cũng chẳng xong, nếu biết trước như thế thì lúc trước không nên cưới cô ta về nhà.

Sắc mặt của những người này, nghĩ cái gì đều muốn viết hết lên mặt.

Bạch Tú Tú ngồi ở bên cạnh chồng mình, nhìn thấy rõ toàn bộ cảm xúc của bọn họ, vô cùng vui vẻ, lần này cô đã chiến thắng tuyệt đối rồi!

Vận may quỷ dị của Chu Kiều Kiều chính là thứ tốt nhất để chia rẽ nhà họ Vương này.

Mấy người kia đi theo cô ta lên núi, đều sẽ có người may mắn và người xui xẻo.

Không bao lâu sau, cả gia đình này sẽ bắt đầu tranh chấp cãi nhau.

Đến lúc đó nhìn bọn họ chó cắn chó cũng đã đủ làm cô vui vẻ một đoạn thời gian rồi.

“Được rồi, mấy chuyện khác chờ lát nữa lại nói!” Vương Thủ Thành cũng không thích nghe mấy chuyện lặt vặt của con dâu và bà già nhà mình.

Ông ta nhìn chằm chằm vào đống linh chi kia không chớp mắt, trong lòng cũng bực bội.

Lỗ to rồi.

Tính kiểu gì thì mấy con mồi mà thằng cả mang về cũng không đáng giá bằng linh chi!

Nhưng mà linh chi rất hiếm có, con mồi lại có thể nhìn thấy mỗi ngày!

Khuyên nhủ bản thân mình xong, Vương Thủ Thành mới miễn cưỡng không còn quá đau lòng: “Mấy thứ mang về ngày hôm nay đều rất tốt. Thằng cả, hai con gà này chúng ta không phân chia, tối nay để mẹ con nấu một con ăn, con còn lại coi như là phần của cha mẹ. Ngày mai để thằng năm cầm đi tặng cho nhà cậu con. Năm con thỏ rừng, năm gia đình mấy đứa mỗi đứa một con.”

Mọi người nghe xong cũng không có ý kiến gì.

Dù sao thì hai vợ chồng già muốn tặng phần của mình cho người khác, tặng cho ai bọn họ cũng đều không có ý kiến gì.

Vương Thanh Hòa cũng gật đầu.

Vương Thủ Thành thấy con trai cả đã đồng ý, con dâu cả cũng không kiếm chuyện gì, lúc này mới yên tâm.

Sau đó lại nhìn về mới dược liệu kia.

Ước chừng một sọt cẩu kỷ, đây là dược liệu mọc tự nhiên đó!

Còn có mười sáu gốc linh chi, hơn nữa còn có một nửa sọt hoàng kỳ, đống này bán đi sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chứ!

“Mớ dược liệu này…” Vương Thủ Thành đảo mắt, muốn gọi con trai út trực tiếp đi bán.

“Cha, đống dược liệu này để con và Tiểu Nga đi bán cho, sẵn tiện con dẫn thím ấy vào trong huyện khám bệnh. Con thấy hình như thím ấy bị thương không nhẹ! Những người khác đều có việc làm, chỉ có hai bọn con là bệnh nhân.” Bạch Tú Tú lập tức mở miệng cướp lấy việc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play