“Cứ để cho thằng cả và thằng năm đi chung đi, dạo gần đây thằng cả bắt đầu xa cách chúng ta rồi, phải lấy lòng nó một chút mới được. Tôi biết bà nhìn thấy nó là phiền, nhưng mà ít nhiều gì cũng phải chờ nó vô dụng rồi lại nói. Hiện tại nó còn có rất nhiều tác dụng! Để nó đi một mình thì tôi không yên tâm, để nó và thằng năm đi chung với nhau đi.”
Vương Thủ Thành nói xong, đi ra ngoài gọi hai đứa con trai đi.
Cái mặt già của Triệu Quế Phân nghiêm lại, trong lòng cũng rất khó chịu.
Bà ta là người ước gì con trai cả mau chết đi nhất, nhưng mà lại luyến tiếc tài năng của con trai cả!
Vương Thanh Hòa bị gọi đi, anh cũng chẳng kinh ngạc như thế nào.
Không có ai hiểu biết mọi người trong cái nhà này hơn anh.
Dạo gần đây bọn họ đều cho rằng Tú Tú đang kiếm chuyện, những người khác trong nhà cũng gây sự. Nhưng mà đối với cha mẹ mà nói, những người khác là người một nhà, đóng cửa lại muốn thế nào cũng được.
Nhưng mà anh thì sao?
Anh cũng không rõ vì sao cha mẹ vẫn cứ luôn xem anh như người ngoài.
Các em trai khác trong nhà đều có, anh lại không có.
Những người khác trong nhà đều không cần chú ý, nhưng anh lại nhất định phải chú ý.
Ở trong cái nhà này, anh là dư thừa.
Nhưng mà bọn họ lại không muốn làm anh thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, bởi vì anh còn có tác dụng đối với bọn họ.
Cho nên lúc này cha mẹ chắc chắn sẽ bảo anh tham dự vào tất cả mọi chuyện trong nhà, để anh biết rõ, anh chính là người nhà họ Vương.
Để anh yên tâm làm việc cho bọn họ.
Hình thức này không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
“Cái việc cỏn con này cũng gọi anh đi, không chỉ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh, nói không chừng bọn họ còn cảm thấy đây là coi trọng anh, đúng là một đám đui mù ngu xuẩn.” Bạch Tú Tú vừa nói vừa đắp chăn lên cho hai đứa con.
Cô tìm đèn pin của mình ra: “Anh cầm sử dụng lúc đi về, trời tối không nhìn thấy rõ đường.”
“Được rồi, anh đi một lúc rồi về.” Suy nghĩ của Vương Thanh Hòa cũng bị mấy lời lèm bèm bực bội và dông dài của vợ kéo lại. Thấy cô quan tâm cho anh như thế, anh lại cảm thấy hình như tất cả mọi thứ cũng không khó khăn đến mức đó.
Vương Thanh Hòa đi ra ngoài, Bạch Tú Tú dựa vào cửa sổ đan áo lông.
Đầu tiên là dệt cho hai đứa nhỏ trước, áo của nít dùng ít đường đan, đan nhanh hơn.
Người lớn thì không được.
Vương Thanh Hòa và lão ngũ Vương Thanh Kỳ đi ra ngoài, trong khoảng thời gian này trong lòng Vương Thanh Kỳ vẫn luôn nhớ mong đến chuyện đi vào trong thành làm việc, nhìn anh cả im lặng kiệm lời, lập tức bắt chuyện: “Anh cả, lúc trước cha mẹ nhắc đến chuyện để tôi vào thành làm việc, anh cảm thấy thế nào?”
“Chuyện của chú, vì sao lại hỏi tôi cảm thấy như thế nào?” Giọng điệu của Vương Thanh Hòa lộ ra chút khó hiểu.
Anh vẫn cứ giữ nguyên biểu cảm như cũ, làm người ta phân biệt không ra anh đang vui hay đang buồn.
Vương Thanh Kỳ cạn lời, nhưng mà vẫn cứ tiếp tục nói: “Chuyện trong nhà đều là do anh cả làm, nhất là chuyện đi săn. Nếu anh cả không đồng ý, vậy có phải chuyện đi săn năm nay anh sẽ…”
Câu nói tiếp theo của Vương Thanh Kỳ không cần thiết phải nói ra, Vương Thanh Hòa cũng đã hiểu.
Đứa em trai tốt này của anh đang lo anh sẽ giận chó đánh mèo, sau đó không chịu vào núi làm việc.
Đến lúc đó trong nhà mất đi khoảng thu nhập lớn như thế, sớm muộn gì cũng sẽ miệng ăn núi lở.
Hơn nữa không có ít thứ tốt tặng người, chỉ tặng tiền thì chưa chắc có thể tìm được công việc.
Thời buổi này thứ tốt nhất còn không phải là món ăn hoang dã sao?
Vương Thanh Hòa nhìn thoáng qua cái tên chỉ thiếu điều nói thẳng ra tôi muốn công việc, anh phải giúp tôi.
Anh nhìn anh ta cười cười.
Nụ cười này làm Vương Thanh Kỳ nổi da gà!
Anh cả có ý gì đây hả?
Giọng điệu của Vương Thanh Hòa vẫn rất bình tĩnh: “Năm ngoái tôi săn thú như thế nào thì năm nay vẫn sẽ săn thú như thế đấy. Nhưng mà thu hoạch được bao nhiêu thì tôi không quyết định được, chú cũng đừng tốn công với tôi, chuyện công việc của chú thì cứ đi mà tìm cha mẹ đi. Tôi có con trai con gái, tôi sẽ không giúp chú.”
“Anh cả, chờ tôi phát đạt rồi, không lẽ tôi sẽ bỏ mặc cháu trai cháu gái sao?”
Vương Thanh Kỳ lập tức sốt ruột.
Anh ta không muốn xài đến tiền của mình, dựa theo tình hình hiện tại trong nhà, một khi mua công việc cho anh ta và anh hai, thì một là phải ra ở riêng, hai là phải chia đều tiền cho mọi người, đến lúc đó vậy có khác gì lấy tiền của anh ta mua công việc đâu chứ?
Anh ta muốn dùng tiền của gia đình để mua!
Nếu anh cả không chịu để ý đến, vậy lần này anh ta sẽ thiệt thòi to.
“Chính chú còn chưa tự lo cho mình được kìa.” Vương Thanh Hòa không thích nói chuyện với anh, anh cũng không muốn nói chuyện với những người khác trong nhà họ Vương.
Nếu người nhà họ Vương đồng ý cho ra ở riêng thì anh đã dọn ra ở riêng từ lâu rồi.
Là bọn họ không đồng ý, cho nên mới sống như thế mãi.
Hiện tại Tú Tú chỉ muốn bắt bọn họ phải nôn hết toàn bộ tiền bạc ra, sao anh có thể tiếp tục đi kiếm tiền cho cái nhà này được chứ?
Kế hoạch khuyên nhủ thất bại, trong lòng Vương Thanh Kỳ cũng nảy sinh chút ác độc.
Anh cả không giúp đỡ, còn không phải là vì anh có con sao? Vậy nếu hai đứa con của anh biến mất, không phải anh sẽ đồng ý giúp anh ta à?
Cũng không phải anh ta tàn nhẫn, mà là vì anh cả chị cả thật sự quá đáng.
Đều là người một nhà, tại sao lại không chịu giúp đỡ anh ta chứ?
Hai người đi đến chỗ phân thịt.
Lúc này người trong thôn đã bắt đầu xếp hàng dài, đại đội trưởng nhìn thấy bọn họ, gọi bọn họ đi qua đó trước: “Hai người các cậu lại đây, con heo ngày hôm nay nhà các cậu lập công lớn, trong thôn quyết định sẽ chia cho nhà các cậu mười cân thịt. Số còn lại mới chia cho người trong thôn sau. Chia cho nhà cậu trước.”
Đại đội trưởng đã lên tiếng, những người khác trong thôn cũng không dám có ý kiến gì.
Nhưng mà nhìn hai anh em Vương Thanh Hòa, mọi người đều có chút hụt hẫng.
Sao chuyện tốt gì cũng để cho người nhà bọn họ gặp được thế?
Không bao lâu sau, Vương Thanh Hòa và Vương Thanh Kỳ đã về đến nhà.
Ngoài ra còn mang về mười cân thịt.
Nhìn thấy bọn họ mang mười cân thịt về, tâm trạng của Triệu Quế Phân mới tốt hơn một chút.
“Coi như người trong thôn còn có chút lương tâm, được rồi, mau bỏ vào trong nước lạnh giữ lạnh đi, ngày mai bảo vợ thằng năm cầm đi ướp, để dành đến tết lại ăn.” Triệu Quế Phân nhìn miếng thịt, lúc này mới hài lòng bảo mấy đứa con trai xách thịt đi.
Miếng thịt này chờ đến lúc ăn tết bà ta lại xách lên công xã đưa cho người nhà mẹ đẻ!
Đến lúc đó lại đi tạo mối quan hệ cho thằng hai và thằng năm.
Trong lòng Triệu Quế Phân có chút tính toán, lại nhịn không được nhớ đến, nếu không tiết lộ chuyện này ra ngoài thì nguyên con heo sẽ thuộc về nhà bọn họ, sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chứ!
Đến lúc đó không phải đã giải quyết xong công việc của thằng hai và thằng năm rồi sao?
Vợ thằng ba đúng là ngôi sao chổi xui xẻo!
Vương Thanh Hòa và Vương Thanh Kỳ mang thịt về rồi, anh lập tức đi nấu nước cho vợ.
Đêm tối, Bạch Tú Tú rửa mặt xong mới chui vào chăn nằm: “Quả nhiên vẫn là phải đi mua một cái nồi nhỏ về mới được.
Cô giơ tay chọc nhẹ Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa ôm cô vào lòng, nhỏ giọng đồng ý: “Được rồi, ngày mai anh lại bắt đầu nhờ người ta đi hỏi thăm trước.”
Triệu Quế Phân bị thương, nhưng lại làm cho người trong nhà thoải mái hơn rất nhiều.
Dù sao thì hiện tại cả gia đình không bệnh cũng bị thương.
Ngoại trừ mấy người đàn ông phải xuống ruộng kiếm công điểm ra, người trông còn lành lặn khỏe mạnh trong nhà chính là Chu Kiều Kiều.
Bảo Chu Kiều Kiều đi lên núi một mình thì Chu Kiều Kiều lại không đồng ý.
Cô ta đi vào trong núi, nếu như không mang theo thứ gì về thì sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của mình. Nếu mang cái gì đó về thì còn phải chia cho cả gia đình, tại sao phải làm như thế chứ?
Bởi vì chuyện này Triệu Quế Phân cũng coi như chịu để yên.
Bạch Tú Tú không đi vào núi, hai đứa nhỏ cũng không cần phải đi theo Vương Thanh Hòa nữa.
Buổi sáng cô chăm hai đứa nhỏ, rảnh rỗi thì đan áo lông, có vẻ vô cùng thảnh thơi!