“Đó là báo ứng của nhà họ. Gia đình đó xấu xa như vậy, lừa gạt con rể chị cả nửa đời, còn muốn hại con gái của chị.” Bà Ngụy nhắc tới nhà họ Vương thì nói thế nào cũng không hả giận được, chỉ hận không thể vọt tới nhà đó sống mái một phen.
Trần Kim Hoa thấy bà ấy tức giận thì vội vàng trấn an: “Chị à, chị đừng nóng giận, cả nhà bọn họ tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.”
“Chị cũng nghĩ như vậy.” Bà Ngụy cũng hùa theo, không phải là bà ấy trù ẻo nhưng mà bây giờ cả nhà họ Vương đều có công tác, sao có thể không khiến người khác đỏ mắt? Nghe Tú Tú nói nhà đó còn lén lút mua lương thực ở chợ đen về làm điểm tâm rồi mang ra chợ đen bán lại, nếu có thể tìm được chứng cứ thì cả nhà đó cũng xong đời. Chuyện này sớm muộn gì cũng thành công.
Bên này Trần Kim Hoa cùng Bạch Tú Tú và bà Ngụy nói chuyện phiếm, sợ hai đứa nhỏ chán nên còn tìm thêm một ít đồ chơi của con trai bà ấy lúc trước cho hai đứa bé chơi. Bên kia, Vương Thanh Hòa đã tới nhà ông Trương.
Nhìn thấy đứa học trò của mình, ông Trương thở dài: “Cũng không biết trò còn tới chỗ thầy được bao nhiêu lần, trò là đồ đệ duy nhất thầy thu nhận, còn khiến thầy cảm thấy là thầy làm chậm trễ trò. Thầy thật sự không phải là một người thầy tốt, Thanh Hòa à, những thứ mà thầy có thể dạy trò thật chẳng có bao nhiêu. Sau khi trò lên tỉnh thành, nếu có cơ hội thì nhất định phải tiến xa trên con đường học trung ý này, đừng lãng phí thiên phú của trò.”
Ông Trương ngóng trông lời nói của mình có thể khiến học trò có thêm hứng thú trong lĩnh vực này.
Đứa nhỏ Thanh Hòa này học tập rất nghiêm túc nhưng nhiệt tình lại chẳng có bao nhiêu, giống như vì một mục đích gì đó mà phải học cho bằng được. Thiên phú tốt như vậy, nếu không có lòng nhiệt huyết thì quá đáng tiếc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT