“Đúng vậy, sao thím có thể thu hút lợn rừng đến được chứ. Nếu thím có thể thu hút lợn rừng đến, vậy hiện tại mẹ chúng ta bị tội như thế đều là bởi vì thím hại.” Giọng nói của Bạch Tú Tú rất dịu dàng, cho dù nói lời khó nghe đến cỡ nào thì khi nghe cũng có vẻ rất dịu dàng như đang dỗ dành người khác vậy.
Chu Kiều Kiều đã sợ hãi mặt mày trắng bệch, không dám nhắc đến lợn rừng nữa.
“Người đâu rồi? Chết ở bên ngoài hết làm cái gì? Còn không mau đi vào đây bưng nước cho tôi? Muốn chết hết đúng không?” Trong phòng Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ kêu to.
Bà ta nằm trên giường đất, đau đến mức mặt già nhăn hết cả lại, ước gì có thể đánh mấy đứa con dâu xui xẻo kia một trận.
Để bọn họ cũng đau giống bà ta.
Nếu không phải đám con dâu này quá vô dụng thì sao bà ta phải chịu tội này chứ?
Trong phòng vừa mới la xong, mấy người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi.
Bạch Tú Tú xoay người đi ngay: “Tôi còn đang là bệnh nhân, không hầu hạ mẹ được.”
“Tôi, tôi cũng là bệnh nhân!” Lưu Tiểu Nga nhanh chóng chạy đi theo.
Đùa à, bảo cô ta khập khiễng đi hầu hạ mẹ chồng.
Hiện tại bà già đó đang giận điên, nếu lại coi cô ta thành túi trút giận, vậy cô ta sẽ thảm lắm.
Lưu Tiểu Nga khập khiễng chạy vào trong nhà.
Trần Phương vốn dĩ là một người mặt lạnh, cô ta hừ lạnh rồi xoay người đi vào phòng.
Cô ta cũng là bệnh nhân!
Lúc này trong sân cũng chỉ còn lại Triệu Thúy Hoa và Chu Kiều Kiều. Triệu Thúy Hoa cũng cảm thấy rất mệt, cô ta vào núi cũng rất vất vả, nếu so với Chu Kiều Kiều thì lại càng nổi bật vẻ ngăn nắp sạch sẽ của Chu Kiều Kiều hơn.
“Thím năm, thím vừa mới gả đến đây, vừa lúc cũng nên thân thiết với mẹ hơn. Với lại tôi thấy hiện tại trong nhà cũng chỉ có thím là người khỏe mạnh nhất, thím mau đi chăm sóc mẹ đi.” Triệu Thúy Hoa nói xong lập tức gọi với vào trong phòng nói: “Mẹ, thím năm sẽ đi vào ngay.”
Nói xong, cô ta cũng chạy vào về phòng như một tia chớp.
Chỉ để lại một mình Chu Kiều Kiều xụ mặt đứng đó.
Cô ta muốn mắng chửi, nhưng lại không có ai để chửi, chỉ có thể cắn răng vào phòng.
Hiện tại Triệu Quế Phân nhìn thấy ai cũng cảm thấy ngứa mắt, nhìn thấy vợ thằng năm khuyến khích mình lên núi lại càng không vui hơn: “Cô còn đứng đờ ra đó làm gì? Không có mắt đúng không? Mau đỡ tôi dậy uống nước, còn nữa, đi nấu cơm chiều hôm nay cho tôi.”
Chu Kiều Kiều trừng to đôi mắt xinh đẹp của mình, không dám tin.
Mụ già chết tiệt này nói cái gì thế?
Bảo cô ta đi làm việc?
Cô ta ở nhà mẹ đẻ chẳng cần phải làm cái gì hết!
Mẹ đều là bảo mấy chị dâu giặt quần áo nấu cơm cho cô ta.
Bây giờ mới gả đến đây được mấy ngày chứ?
Chu Kiều Kiều bưng nước đến, trong lòng bắt đầu oán hận.
Giây tiếp theo, Triệu Quế Phân lập tức bị sặc, ho sặc sụa không ngừng.
Gương mặt già đỏ bừng lên, vết thương cũng bị đau theo!
Đau đến mức rơi nước mắt.
“Mau vuốt lưng cho tôi, cô chết rồi à?”
Bà ta nói xong, không biết thế nào eo lại bị trật, trực tiếp ngã xuống đất.
Trong lòng Chu Kiều Kiều vô cùng sung sướng, mặt ngoài lại không dám biểu hiện gì: “Mẹ, mẹ bị làm sao thế? Để con đỡ mẹ lên.”
Cô ta đỡ bà ta lên, lại không đè nén được cơn tủi thân trong lòng, đi ra ngoài chạy về nhà mẹ đẻ! Cô ta phải tố khổ với mẹ mới được.
Thấy cô ta đi ra ngoài, Triệu Thúy Hoa đang ở trong phòng chờ cuối cùng cũng chịu không được nữa, lén chạy đến phòng của Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú đã đóng của phòng lại, còn kéo cả rèm, không thể nhìn thấy cái gì.
Triệu Thúy Hoa chỉ có thể gõ cửa: “Chị cả…”
Bạch Tú Tú ở trong phòng đang định ăn bánh bao, có chút bực bội cất bánh bao đi, lại giấu dược liệu, sau đó mới mở cửa ra.
“Chuyện gì?”
Triệu Thúy Hoa đi vào phòng, có vẻ vô cùng thần bí nói: “Chị cả, em nói chuyện này với chị, nói không chừng vợ thằng năm nhà chúng ta chính là yêu tinh đó!”
Bạch Tú Tú: …
Cho nên cô ta ra vẻ thần thần bí bí như thế chỉ là vì chuyện này thôi đó hả?
Thấy Bạch Tú Tú giống như không tin, Triệu Thúy Hoa cũng sốt ruột nói: “Em nói thật đó! Lần trước chúng ta cùng nhau lên núi, chị nhìn xem chị hai và thím tư xui xẻo cỡ nào, nhưng mà chị nhìn Chu Kiều Kiều xem? Cô ta chẳng bị cái gì cả! Lại còn tìm được một đống dược liệu. Bình thường làm gì có chuyện may mắn như thế chứ? Lần này lên núi, em và mẹ vừa vào núi là lập tức xui xẻo, nhưng Chu Kiều Kiều lại vẫn cứ không có chuyện gì. Bọn em vừa vào núi đã trực tiếp gặp được lợn rừng. Con lợn rừng kia cứ như phát điên mà xông thẳng về phía chúng ta. Lúc đó em nhìn thấy lập tức co giò chạy liền. Mẹ của chúng ta là vì chạy quá chậm, túm lấy thím năm, muốn cho thím năm cản cho mình. Kết quả… Con lợn rừng kia cứ đuổi theo mẹ, không hề chạm vào thím năm chút nào. Chị nói coi, chuyện này có quái dị không? Sau đó nó còn tự đâm đầu vào cây chết đi nữa chứ! Toàn bộ quá trình thím năm đều không lộ ra chút sợ hãi nào, lúc nãy cô ta còn trách em nữa chứ. Em về phòng suy nghĩ cẩn thận, cứ có cảm giác cô ta rất khác thường!”
Triệu Thúy Hoa càng nói lại càng cảm thấy chuyện này rất có lý.
Bạch Tú Tú nghe xong, trong lòng rất muốn cười.
Chẳng trách bà mẹ chồng của cô lại xui xẻo như thế, thì ra là muốn kéo vợ chú năm ra làm lá chắn? Lợn rừng không đạp bà ta thì sao được chứ?
Nhưng mà cô em chồng thứ ba này của cô cũng có chút đầu óc đó chứ.
Hiện tại trong nhà họ Vương Chu Kiều Kiều đã không lấy lòng mẹ chồng được nữa, cũng không mang đến ích lợi quá lớn cho gia đình. Dù sao thì tất cả mọi thứ đều phải chia đều cho cả nhà! Đi vào núi cũng đều là cùng nhau vào núi.
Cho nên cũng không làm nổi bật lên sự khác thường cả cô ta.
Còn mấy chị em dâu khác, Chu Kiều Kiều cũng đã đắc tội gần hết rồi.
Hiện tại cô rất tò mò, không biết tiếp theo đây Chu Kiều Kiều sẽ lại làm cái gì.
“Chị cả, chị nói gì đi chứ!” Triệu Thúy Hoa cũng đang lẩm bẩm trong lòng, thấy cô vẫn luôn không nói gì, trong lòng có chút sốt ruột.
Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt vô hại, hỏi lại cô ta: “Nói gì chứ? Chỉ dựa vào suy đoán lung tung rối loạn của thím lúc nãy đó hả? Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Nếu như thật sự trùng hợp như vậy, vậy chẳng khác nào chúng ta đã nẫng tay trên mấy thứ kia của cô ta, sao vẫn cứ bình yên không có chuyện gì chứ?”
“Cũng đúng…” Triệu Thúy Hoa cảm thấy chuyện này cũng không thể giải thích được.
“Thím ba à, cho dù chuyện của thím năm như thế nào thì chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi. Chuyện cha mẹ chúng ta chỉ muốn tìm công việc cho chú hai và chú năm, không lẽ thím không muốn cho chồng mình vào trong thành làm việc sao?”
Bạch Tú Tú bắt đầu vẽ ra tương lai tốt đẹp để dụ dỗ cô ta.
Tạm thời thì Triệu Thúy Hoa là một người giúp đỡ không tệ, cô phải dụ dỗ trước mới được.
Chỉ cần Triệu Thúy Hoa bị cô nắm trong lòng bàn tay, vậy cô muốn dụ dỗ cho cả gia đình bất hòa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
Cô sẽ không làm cho gia đình này có thể đồng tâm hiệp lực, chơi cái trò cùng nhau cố gắng làm giàu giống như kiếp trước nữa.
Mơ đi!
Tất cả đều thành thành thật thật làm kẻ vô tích sự đi!
Triệu Thúy Hoa nghe chị cả nói thế, hai mắt sáng ngời: “Còn có chuyện tốt này sao? Chồng của em lại không đi học được bao nhiêu.”
“Trong thành phố không phải chỉ có những công việc yêu cầu bằng cấp, chỉ cần có người đồng ý cho chồng thím nhận ca, hoặc là tìm phương pháp xin một công việc lao động tay chân, vậy không phải là được rồi sao?” Bạch Tú Tú tiếp tục dụ dỗ.
Triệu Thúy Hoa nghe mà phát thèm: “Vậy… Vậy phải tốn không ít tiền đúng không?”
“Chỉ cần thím nghe lời, tôi có thể nghĩ cách giúp thím. Sau này cùng lắm thì ra ở riêng, như vậy không phải thím sẽ có tiền rồi sao? Tuy rằng tôi không phải là người tài giỏi gì, nhưng chị của tôi lại giỏi.” Bạch Tú Tú nhìn Triệu Thúy Hoa, bắt đầu nói khùng nói điên.
Nhưng mà chuyện tìm công việc này đúng là cũng không khó.
Bởi vì lại chờ thêm nửa năm năm nữa, công xã sẽ bắt đầu mở lò gạch, cần không ít nhân viên lao động tay chân.
Chỉ cần bằng cấp tiểu học, lại tốn chút tiền là có thể xin việc được rồi.
“Vậy em nghe lời chị cả.”