Đi bộ từ thôn bọn họ đến trong huyện mất hơn một tiếng đồng hồ. Đại đa số mọi người trong thôn đều là đi bộ, dù sao thì muốn ngồi xe cũng phải đi đến công xã mới có xe, hơn nữa còn phải tốn một hào.
Chẳng ai muốn ngồi xe cả!
Trên đường đi, Bạch Tú Tú gặp được Trần Kim Hoa – vợ của đại đội trưởng – từng lên tiếng giúp đỡ cô lần trước.
Trần Kim Hoa vừa nhìn thấy Bạch Tú Tú, hai mắt lập tức sáng ngời nói: “Tú Tú, cháu đi đâu đó?”
Bạch Tú Tú rất xinh đẹp, bình thường lại ăn mặc gọn gàng, không đến mức có một trong hai ở thôn nhưng cũng không khác gì mấy.
Trần Kim Hoa luôn thích mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp sạch sẽ, hơn nữa sức khỏe của Bạch Tú Tú lại không tốt, người nhà lại không ở nơi này, cũng rất đáng thương, cho nên bà ấy nhịn không được quan tâm nhiều hơn.
Bạch Tú Tú nghe thế cũng không chút keo kiệt tặng một nụ cười đáp: “Chào thím, cháu chuẩn bị vào huyện xem xem có thể mua ít thuốc về hay không. Hôm trước lên núi, hôm nay lại cảm thấy người rất mệt mỏi.”
Vừa nghe đến lời này, Trần Kim Hoa lập tức khó chịu: “Mẹ chồng của cháu bị cái gì thế? Không coi mạng của người khác ra gì đúng không? Nhà cháu cách nơi này khá xa, lỡ xảy ra chuyện gì, thôn chúng ta biết ăn nói thế nào với người nhà của cháu đây? Sau này cháu đừng nghe lời bà ta, nếu bà ta lại ăn hiếp cháu thì cứ đi nói với thím, thím giúp cháu.”
“Cảm ơn thím, đúng rồi, thím định đi đâu thế?” Bạch Tú Tú cười càng tươi hơn, giọng điệu nói chuyện cũng nhiệt tình hơn nhiều.
“Cháu đừng nói nữa, mẹ chồng nàng dâu nhà họ Ngô đầu thôn lại đánh nhau nữa rồi, thím phải qua đó xem sao. Cháu đi sớm về sớm, đừng có đi bộ đến huyện, đi ngồi xe đi.” Trần Kim Hoa vừa nói vừa nhanh chóng rời đi.
Bạch Tú Tú đương nhiên không có ý định đi bộ đến huyện, cô không chịu nổi khổ!
Đi bộ từ thôn đến công xã mất chừng hai mươi phút, Bạch Tú Tú đi đến công xã, đi tới trạm chờ xe.
Đợi mười phút, xe đã chạy đến.
Lúc đến huyện thì vẫn còn rất sớm.
Cô đến huyện đương nhiên không phải là vì mua dược liệu gì cả, cô muốn gọi điện thoại cho mẹ và chị cả, thuận tiện mua đồ ăn!
Đồ ăn trong nhà họ Vương càng ngày càng tệ, bọn họ thích bạc đãi bản thân, cô lại không muốn!
Đến nơi lập tức đi giải quyết chuyện quan trọng trước, Bạch Tú Tú đi đến bưu điện, gửi thư đã viết sẵn đi, sau đó mới bắt đầu gọi điện thoại.
Chỗ chị của cô ở cách nơi này rất xa, ở tận ven biển, nghe nói là ở trên đảo.
Muốn gọi điện thoại liên lạc cũng rất vất vả.
Gọi điện thoại qua đó, bên kia còn phải đi tìm người.
Bạch Tú Tú ở bên này chờ, nửa tiếng sau, điện thoại mới gọi đến.
“Tú Tú!”
Đầu dây bên kia của điện thoại vang lên tiếng của một người phụ nữ trung niên, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Bạch Tú Tú nghe được tiếng bà, mũi lập tức cay cay: “Mẹ…”
“Con gái đáng thương của mẹ, dạo gần đây con thế nào? Chồng con có ăn hiếp con không? Trong nhà có đủ ăn uống không? Mụ mẹ chồng độc ác của con có phải lại cướp đồ của con nữa không?” Đầu dây bên kia, Ngụy Thu Sương vừa nghe tiếng con gái, đau lòng muốn chết.
Nếu lúc trước bà mà biết sau này chồng của con gái lớn sẽ tài giỏi như thế thì bà nhất quyết sẽ không gả con gái cho nhà họ Vương.
Tuy rằng con rể trông khá tốt, nhưng mà mụ già nhà họ Vương kia nhìn kiểu gì cũng không thể yên tâm được.
Bạch Tú Tú vừa nghe được lời hỏi han quan tâm của mẹ, mọi ấm ức tủi thân khi biến thành hồn ma lập tức trào ra, cô rất muốn cứ thế mà khóc vài tiếng đồng hồ, nhưng mà tiền điện thoại rất đắt!
Đằng sau còn có người khác muốn gọi điện thoại nữa.
Bạch Tú Tú chỉ có thể chịu đựng ấm ức nói: “Mẹ, con đều ổn cả. Chỉ là con muốn hỏi chỗ chị có thể mua len được không, con đang cần len.”
Đầu dây bên kia, bà Ngụy nghe con gái nói thế, lập tức đồng ý ngay: “Chuyện này đúng là trùng hợp thật, chỗ chị con đang có một đám len lỗi, mẹ bảo chị của con đi mua nhiều một chút.”
Bà Ngụy cũng không sợ con gái lớn sẽ giận, hai chị em bọn họ đã thân thiết với nhau từ nhỏ rồi.
Với lại con gái út cũng phải không phải chỉ biết lấy không, năm nào cô cũng bảo chồng gửi đặc sản trên núi đến.
Mấy con quỷ keo kiệt nhà họ Vương chắc chắn sẽ không tặng cho bọn họ, đây đều là do con gái và con rể tự dành dụm!
Nghe mẹ đã đồng ý, Bạch Tú Tú cũng yên tâm.
Chỉ cần mẹ đồng ý, chuyện này chắc chắn sẽ thành công.
“Mẹ, chị cả có thể gửi thêm một ít đặc sản chỗ chị ấy đến cho con không? Mẹ cứ yên tâm, con sẽ không lấy không của chị cả.” Bạch Tú Tú lại tiếp tục hỏi.
Thật ra mấy thứ kia cũng chẳng có tác dụng đặc biệt gì, cô chỉ là muốn ăn đồ ngon thôi!
Cô đã nhìn thấy khung cảnh hoành tráng trong tương lai, cảm thấy hiện tại nhất định phải điều dưỡng cơ thể cho thật tốt!
Đây cũng không phải lúc ăn bữa nay lo bữa mai, đây là tương lai vô cùng xán lạn!
Vậy thì hiện tại cô phải đối xử tốt với bản thân một chút, không cần thiết phải dành dụm để giành gì cả!
Bà Ngụy nghe con gái tủi thân hỏi mình như thế, đau lòng vô cùng. Nhất định là bà sui chết tiệt kia lại ăn hiép con gái!
“Được rồi, mẹ bảo chị cả của con gửi đi. Con cũng hạn chế gửi đồ cho chị con đi! Nó còn sống tốt lắm, mẹ với nó đều đang lo lắng cho con đó.” Bà Ngụy chỉ cần nghĩ đến con gái út là lại cảm thấy chua xót!
Không được, chờ một đoạn thời gian nữa bà phải quay về thăm con gái mới được.
Bạch Tú Tú cũng không nói thêm gì khác, nhanh chóng cúp điện thoại.
Vô cùng xót của móc năm hào ra trả.
Tiền điện thoại đắt thật đó.
Trả tiền xong, Bạch Tú Tú lập tức đi đến cung tiêu xã.
Các mặt hàng trong cung tiêu xã của huyện đầy đủ hơn ở công xã rất nhiều.
Cung tiêu xã lúc nào cũng đông nghịt người.
Bạch Tú Tú đi vào, lập tức đi thẳng đến quầy bán điểm tâm: “Tôi muốn hai cân bánh trứng, lại thêm bốn cân bánh quy.”
Đồ đạc ở nơi này đại đa số đều quy định số lượng mua, Bạch Tú Tú đều mua đến mức cao nhất.
Dù sao cô có cả tiền lẫn phiếu.
Cân bánh xong, Bạch Tú Tú lại đi sang quầy khác.
Mua hai cục xà phòng thơm, một cục một đồng.
Lại mua thêm hai mươi quả trứng, trứng gà không chỉ cần phiếu mà còn đắt! Một quả trứng một hào.
Nhưng mà cô chuẩn bị pha nước trứng gà cho cả gia đình uống mỗi buổi sáng.
Người trong nhà ăn kiểu gì thì cũng không tiếc!
Mua xong rồi, Bạch Tú Tú lại đến quầy bán vải, vải ở chỗ này cũng chẳng có kiểu dáng mới mẻ gì, nhưng mà vậy mới thích hợp!
Lúc này nếu quá mới mẻ sẽ rất dễ gây sự chú ý.
Vải vóc may quần áo của hai đứa nhỏ đều quá mới mẻ!
Bạch Tú Tú bỏ ra hai mươi đồng mua đủ lượng vải đủ để làm quần áo cho cả gia đình.
Phiếu vải cũng bị cô xài sạch sẽ.
Từ nãy đến giờ cô mua đồ ăn hết mười đồng, mua xà phòng hết hai đồng, trứng gà cũng hai đồng, cộng thêm tiền mua vải, tổng cộng xài hết hai mươi bốn đồng.
Tiền tiết kiệm trong nhà lập tức vơi đi không ít.
May mà hai ngày nay lại moi được một ít tiền từ trong tay nhà họ Vương.
Nếu không thì cô cũng không nỡ mua nhiều như thế.
Mua đồ xong, Bạch Tú Tú đều bỏ hết vào trong túi vải của mình. Cái túi vải này là do mẹ của cô làm cho cô khoe khoang lúc kết hôn đó!
Nói là sau khi kết hôn rồi, có một cái túi vải đi ra ngoài mua đồ cũng thực dụng hơn.
Đúng là rất thực dụng, được may từ vải màu xanh lam, còn rất xinh đẹp!
Cô mua đồ xong, đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh trong huyện!
Cô vội vàng đi ăn cơm trưa.
Giờ cơm trưa hôm nay cung ứng bánh bao nhân thịt heo hành tây. Ba hào một cái, không giới hạn số lượng mua.
Bạch Tú Tú mua một hơi hai mươi cái mang đi.
Cũng tiêu xài thêm sáu đồng tiền, vừa chẵn ba mươi đồng.
Đáng tiếc lúc này còn chưa bán táo, nếu không thì còn có thể mua một ít trái cây về.
Bạch Tú Tú thắng lợi leo lên xe, lúc về đến nhà, người trong nhà đều đã ăn cơm xong đi ra ngoài kiếm công điểm.
Người lên núi vẫn còn chưa về.
Hôm nay người nấu cơm chính là Lưu Tiểu Nga bị thương đầu.
Cô ta còn đang rửa chén, nhìn thấy Bạch Tú Tú quay về, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chị cả, chị đi đâu ăn sung mặc sướng thế hả? Qua giờ cơm rồi cũng không thấy chị về nhà ăn cơm. Làm hại cả nhà lại cãi nhau vì chị.”
Cãi nhau?
Bạch Tú Tú còn có chút khó hiểu, có cái gì mà phải cãi nhau chứ?