Triệu Quế Phân thấy cô vừa mới ra khỏi phòng đã lập tức khóa cửa, giận muốn mắng chửi.
Cái thứ xui xẻo này, không lẽ còn sợ bà ta đi lục lọi đồ đạc sao? Cho dù bà ta có đi lục lọi thì không phải cũng là chuyện đương nhiên sao?
Bà ta là mẹ chồng, còn không được lấy đồ của con dâu, đây là đạo lý gì!
Triệu Thúy Hoa vốn dĩ đang định lên núi, nghe Bạch Tú Tú gọi, chỉ có thể dẫn cô đi khám bệnh trước.
“Hai đứa mày!”
Nhìn thấy hai đứa con dâu đi ra ngoài, Triệu Quế Phân tức đến mức giơ chân đá vào tường, kết quả đá mạnh làm trẹo cả chân.
“Mẹ, xem ra hôm nay không thể lên núi được rồi, nhưng mà… chờ ngày mai mẹ cũng đi theo bọn con đi? Đến lúc đó con đi chung với chị dâu cả, mẹ đi chung với chị dâu ba. Cả gia đình chúng ta lên núi, có hai người chúng ta canh chừng, hai chị dâu đều sẽ không lười biếng.”
Chu Kiều Kiều thấy hôm nay Bạch Tú Tú lại trốn đi, có chút không cam lòng.
Số dược liệu mà cô ta tìm được ngày hôm qua, hôm nay lại phải chia đều cho cả gia đình, cô ta thật sự là lỗ to rồi!
Nếu không cho Bạch Tú Tú xui xẻo theo, cô ta thật sự không thể vui nổi.
Triệu Quế Phân vừa nghe nói bà ta cũng phải lên núi, cực kỳ không vui. Bà ta nuôi nhiều con trai như thế, còn cưới vợ hết rồi, mắc gì lại kêu một bà già như bà ta đi vào núi chứ?
Trong núi nguy hiểm biết bao nhiêu?
Cứ nhìn vợ thằng hai và vợ thằng tư là biết ngay.
“Mẹ, chờ lên núi rồi, mẹ cứ bảo chị dâu ba tự đi tìm kiếm đồ, mẹ nghỉ ngơi là được. Con chủ yếu là muốn nhờ mẹ canh chừng chị dâu cả, không cho chị ta lén giấu đồ hoặc là lười biếng. Cũng không thể để chị dâu cả lười biếng mãi được”
Chu Kiều Kiều tiếp tục dụ dỗ bà già này.
Triệu Quế Phân nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, hơn nữa nếu bà ta không đi thì con quỷ lười Bạch Tú Tú này chắc chắn sẽ còn tiếp tục giả bệnh!
Bà ta là mẹ chồng cũng đã lên núi rồi, cô làm con dâu sao có thể không đi được chứ?
“Được rồi, cứ nghe lời con đi.”
Bên này hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ đã lên kế hoạch cho ngày mai.
Bên kia, Bạch Tú Tú đã dẫn theo Triệu Thúy Hoa đến phòng vệ sinh.
Trương lão đầu nhìn thoáng qua hai người, có chút kinh ngạc.
Bạch Tú Tú đi vào phòng, đề phòng chú Trương còn chưa nắm được tình hình, vừa mới đi đến đã mở miệng nói: “Chú Trương, ngày hôm qua mẹ chồng bảo cháu đi lên núi, cháu vừa lên núi xong lập tức cảm thấy chóng mặt nhức đầu, có phải là do cháu đi lại quá nhiều rồi không?”
Trương lão đầu: …
Vợ của thằng nhóc Vương Thanh Hòa này lười thật đó!
Nhưng mà, như vậy mới đúng.
Nếu cô không tự biết trộm lười thì còn có ai đau lòng cho cô nhóc này nữa chứ?
Trương lão đầu để cô diễn kịch xong rồi, lập tức lạnh mặt, bực bội mở miệng mắng: “Nhà của cô không coi tính mạng nhà người khác ra gì đúng không? Cô như thế này rồi, đi vào núi có thể làm được cái gì chứ? Nếu lại để cô mệt thêm vài lần nữa thì còn sống nổi sảo?”
Lúc này trong phòng y tế cũng có không ít người, Trương lão đầu vừa la to, tất cả mọi người đều biết.
Có lẽ không đợi đến lúc ăn cơm trưa, toàn bộ người trong thôn đều sẽ biết Triệu Quế Phân lại ngược đãi con dâu.
Triệu Thúy Hoa nhìn thấy cảnh này, đều sợ ngây người.
Nếu không phải hôm qua cô ta nhìn thấy chị dâu cả đi đứng như bay thì cô ta cũng tin thật rồi!
Trương lão đầu lại kê một ít thuốc bổ cho Bạch Tú Tú, nhưng khi nói với những người khác thì lại nói nghiêm trọng hơn rất nhiều, nói mấy loại thuốc này đều là thuốc dùng để bảo vệ tính mạng.
Bạch Tú Tú cầm theo thuốc ra khỏi phòng y tế, khóe môi nhịn không được cong lên.
Mấy ngày tiếp theo cô lại có thể tiếp tục lười biếng rồi, mỗi ngày nằm yên ở trong nhà, còn có thể phân được tiền dược liệu mà Chu Kiều Kiều kiếm được, cuộc sống như thế này, cô cũng không muốn ra riêng nữa!
“Chị dâu cả, chị… chị định bệnh bao lâu nữa?” Triệu Thúy Hoa đã ngu người luôn rồi.
“Đương nhiên là phải bệnh đến lúc không cần làm việc nữa, hiện tại cho dù ai lên núi kiếm được dược liệu bán kiếm tiền đều sẽ chia cho chị một phần, chị lên núi làm gì?” Bạch Tú Tú nhìn cô ta như đang nhìn một đứa ngu. Kiếp trước cô vốn dĩ là một người không thích làm việc, không lẽ sống lại rồi còn có thể sửa được cái tật xấu này sao?
Có thể cho kẻ thù làm việc, mắc gì cô phải tự đi làm chứ?
“Nhưng mà… Mấy thứ chúng ta lên núi nhặt được thì sao?” Triệu Thúy Hoa còn muốn phát tài với Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú từ chối ngay lập tức: “Đi một lần đó là được rồi, nếu sau này thím còn muốn dành dụm tiền riêng thì cứ vào núi nhặt ít nấm là được rồi. Nhưng đừng có đi vào núi, thím cứ xem xem chị dâu hai của thím và thím tư đi.”
Nghĩ đến hai người kia, Triệu Thúy Hoa cảm thấy toàn thân đau đớn!
Quá thảm!
“Vậy chị dâu cả không sợ bọn họ lén chia của sao?” Triệu Thúy Hoa không thể hiểu nỗi, tại sao chị dâu cả của cô ta lại không có suy nghĩ giống như người bình thường chứ.
Bạch Tú Tú lại không hề sợ hãi chút nào!
“Sợ gì chứ? Ở chỗ của chị, đừng có ai hòng lén giấu đồ! Thỉnh thoảng em lại đi theo bọn họ lên núi, đừng cho bọn họ lừa gạt mình là được.” Bạch Tú Tú tự động kéo cô ta về phe của mình.
Dù sao thì muốn đi theo cô chiếm của hời cũng không thể lấy không được!
Triệu Thúy Hoa ngơ ngác, cứ có cảm giác cô ta đã lỡ leo lên thuyền giặc rồi!
Trở về nhà, Bạch Tú Tú lôi mớ vải mà cô chuẩn bị làm quần áo mới cho hai đứa nhỏ, bắt đầu cắt may.
Đúng rồi, nếu tính thời gian thì chị cả và mẹ chắc sắp gửi đồ đến cho cô rồi! Cô nhớ rõ kiếp trước lần này bọn họ gửi đồ đến, trong đó còn có len!
Hình như bên chỗ bọn họ có một đám len bị lỗi, bán rẻ dọn kho lại còn không cần phiếu.
Cho nên mẹ và chị cả mua thêm một ít cho cô.
Không được, ngày mai cô phải đến huyện thành, gọi điện thoại cho chị cả! Bảo chị cả gửi thêm một ít cho cô mới được.
Kiếp trước mớ len kia cũng chỉ đủ cho cô và hai đứa nhỏ dùng, lần này cô còn muốn đan cho Vương Thanh Hòa một bộ quần áo len nữa mới được.
Ban đầu khi gả cho Vương Thanh Hòa, cô chỉ đơn thuần là vì muốn sống cuộc sống sung sướng mà thôi.
Thậm chí đến lúc cô chết đi cũng chưa cảm nhận được tình yêu gì đó.
Cô thật sự thích người đàn ông này vẫn là vì nhìn anh vài chục năm, vì thấy anh muốn báo thù cho cô, thấy anh muốn trút giận cho cô mà hủy hoại cả cuộc đời của mình.
Thậm chí sau khi cô chết đi, anh cũng không tìm người mới.
Trái tim của cô cũng không phải làm bằng đá, anh thật lòng với cô, dù sao thì cô cũng phải đáp lại.
Buổi tối.
Trên bàn họp của nhà họ Vương… à không đúng trên bàn cơm.
Cả gia đình đã rút kinh nghiệm xương máu lần trước, ăn cơm trước, ăn cơm no rồi Vương Thanh Kỳ mới lấy tiền mà anh ta và anh cả đi bán dược liệu kiếm được ra cho mọi người xem: “Hôm nay con và anh cả đi bán mớ hoàng kỳ kia, tiệm thuốc ra giá một cân một đồng. Đống hoàng kỳ kia tổng cộng hơn ba mươi lăm cân, tiệm thuốc tính cho chúng ta ba mươi lăm cân tròn. Lại cộng thêm một ít dược liệu lặt vặt khác được thêm mười lăm đồng tiền nữa. Tổng cộng là năm mươi đồng, còn có mười tờ phiếu thực phẩm phụ.”
Triệu Quế Phân vừa nhìn thấy nhiều tiền như thế, suýt chút nữa đã hạnh phúc đến mức muốn ngất đi.
Lúc nhìn thấy phiếu thực phẩm phụ thì bà ta lại càng giơ tay giành lấy: “Cái này để dành ăn tết mua hàng tết.”
Cả gia đình không có ý kiến gì, cuối cùng mấy thứ đó đều vào tay Triệu Quế Phân hết.
Vương Thanh Kỳ đưa tiền cho Vương Thủ Thành.
Vương Thủ Thành vừa lòng nhìn thoáng qua con trai út, sau đó giả vờ giả vịt cầm hai mươi lăm đồng ra nói: “Bà già, năm đồng này là của chúng ta, hai mươi đồng còn lại là dùng chung cho cả gia đình, bà cất kỹ vào.”
Sau đó lại chia cho mỗi đứa con trai năm đồng.
Tuy rằng trong tay mọi người đều có chút tiền riêng, nhưng mà thật sự không có bao nhiêu lần có thể lấy tiền quang minh chính đại như thế.
Hơn nữa còn là tận năm đồng!
Nụ cười trên mặt Triệu Thúy Hoa gần như đã sắp không che giấu được nữa! Bởi vì giá hoàng kỳ này làm cô ta nhớ đến một đống trong phòng mình!
Bạch Tú Tú cất kỹ tiền.
Cả gia đình đều có suy nghĩ khác nhau.