Vương Thủ Thành tiếp tục nói: “Sau đó chúng ta đưa đứa nhỏ đó rời đi, chỉ là không ném đứa bé xuống sông theo yêu cầu của bọn họ. Dù sao đám người đó cũng hung hăng như vậy, nhỡ đâu qua cầu rút ván thì sao? Cho nên cha đã nảy ra một ý, cha và mẹ các con nói là đó là đứa nhỏ bọn ta sinh lúc đi ra ngoài. Đó chính anh cả Vương Thanh Hòa mà bọn con thường gọi. Lúc đầu cha nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt, chờ nó trưởng thành, lỡ đâu có người tìm tới thì cứ nói là do chúng ta bị ép, chúng ta trả con cho bọn họ, bọn họ cũng không thể đổ lỗi cho chúng ta, hoặc nếu hai kẻ xúi giục bắt cóc kia muốn khiến chúng ta vĩnh viễn câm miệng thì cha sẽ cá chết lưới rách, cha không muốn liên quan gì tới bọn chúng nữa. Dù sao chúng ta đắc tội người khác thì cũng không sống yên được. Cha nói chuyện này với hai đứa cũng là vì vợ thằng năm cứ hỏi mãi, cha sợ xảy ra chuyện. Còn việc các con hỏi là nhà kia hiện tại đang ở đâu thì hẳn là ở trên tỉnh thành, lúc trước có người tỉnh thành tới đây tìm con, hơn nữa gia đình đó sống cũng không tồi, cụ thể thế nào thì cha cũng không biết. Ngoài chuyện này ra thì cha không biết gì cả, nếu con muốn biết thì tự mình đi tra đi. Đúng rồi, cha vẫn còn nhớ rõ mặt mày của hai người kia.”
Vương Thủ Thành nói xong thì lấy bức vẽ mà ông ta đã cất giấu từ lâu ra, ngay cả vợ ông ta cũng không biết. Năm đó ông ta làm trái lời hai người kia nên đã cố ý nhờ người vẽ lại, hiện tại màu giấy cũng đã thay đổi.
Tâm trạng Chu Kiều Kiều lập tức trầm xuống, còn tưởng ông ta biết gia đình kia là nhà nào, chuẩn bị ngày sau trao đổi đứa con cho bọn họ, kết quả là bắt cóc sao? Vậy nếu muốn moi được tiền thì chẳng phải chỉ có thể tìm hai kẻ kia? Thôi, tốt xấu gì cũng là một cách.
“Cha, vậy để con tra thử xem rốt cuộc là nhà nào.” Chu Kiều Kiều đã có ý tưởng, khả năng mạo danh thật sự không quá cao, dù sao con trai ruột cũng sẽ có những điểm tương đồng, con trai của cha mẹ chồng sao có thể trông giống con trai nhà người khác được?
Tốt nhất là có thể kéo cha mẹ chồng bắt cóc con nhà người ta này xuống nước. Nếu đám người kia biết đứa bé năm đó còn sống, nhất định sẽ muốn khiến nó biến mất vĩnh viễn đúng không?
Chu Kiều Kiều có chút kích động, đến lúc đó chết vô đối chứng, ai cũng không biết thân phận của anh cả nhà bọn họ thật giả thế nào, sau đó lại đẩy cha chồng đi chịu tội, nếu như vậy thì hẳn vợ chồng cô ta sẽ thu được một số chỗ tốt nhỉ.
Không phải chỉ cần cô ta và chồng có thể sống thanh bạch là được rồi sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play