“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế đi, ăn cơm thôi.” Vương Thủ Thành vừa nhìn thấy bà già chuẩn bị nổi giận, lập tức cướp lời kết thúc đề tài này.
Dạo gần đây hai vợ chồng nhà thằng cả càng lúc càng không tôn trọng hai vợ chồng già bọn họ, đây cũng không phải dấu hiệu tốt gì.
Vẫn phải tốn công lấy lòng bọn họ lại mới được.
Cả gia đình ăn xong bữa trưa trong hòa bình, Bạch Tú Tú kéo Vương Thanh Hòa quay về phòng.
Cô nhanh chóng kéo rèm lên.
Thấy cô như thế, ánh mắt Vương Thanh Hòa hơi lóe lên, gương mặt trắng nõn lộ ra chút lúng túng: “Tú Tú, chuyện này… Buổi trưa không đủ thời gian, chúng ta chờ đến buổi tối đi ha?”
Bạch Tú Tú đang dụ hai đứa nhỏ đi ra sân chơi nghe xong hơi sửng sốt, quay đầu lại thấy gương mặt đỏ rực của anh, bực bội cười mắng: “Xùy! Đầu óc anh có thể suy nghĩ chút việc đứng đắn được không? Em đang nói chuyện quan trọng với anh đó.”
Vương Thanh Hòa có chút mê mang, đây không phải là chuyện quan trọng sao?
Bạch Tú Tú nắm tay anh nói: “Anh nhìn cho kỹ đó nha.”
Trong ánh mắt khó hiểu của Vương Thanh Hòa, Bạch Tú Tú giơ tay chọc nhẹ vào nút thu hoạch trên màn nước mà chỉ có một mình cô nhìn thấy.
Ngay lập tức, trên giường đất xuất hiện một đống cây kim ngân nhỏ.
Lúc trước Vương Thanh Hòa từng nghe người khác kể về mấy chuyện ly kỳ huyền ảo, vẫn luôn cho rằng đó chỉ là chuyện bịa đặt cho vui. Nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của anh không phải là kích động, cũng không phải vui vẻ, mà là ngơ ngác, sau đó lại mang theo một chút tức giận và nghi ngờ.
Anh nghi ngờ có phải có thứ gì đó đã bám vào người vợ của anh không!
Nhưng mà mấy ngày nay anh ở chung với cô cũng không phát hiện ra có cái gì khác thường.
Anh nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Vợ, em có còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh và em đã nói cái gì không?”
Hả?
Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy phong cách của anh có hơi lạ, nhưng dù sao bọn họ cũng đã sống chung với nhau nhiều năm như thế, cô lập tức biết được anh đang suy nghĩ cái gì.
Cô dở khóc dở cười nói: “Anh hỏi em, em có thể gả cho anh không, bảo anh làm cái gì cũng được.”
Lúc trước đi xem mắt cô cũng bị anh làm cho sợ hết hồn! Cô đã từng gặp người thẳng thắn, nhưng chưa thấy ai thẳng như anh!
Vương Thanh Hòa yên tâm, sau đó nhìn về phía mấy cây kim ngân trên giường đất, hỏi: “Mấy cái này…”
Bạch Tú Tú kể chuyện vòng tay với anh, nhưng mà lại không nói chuyện cô từng chết đi một lần, chỉ nói là ngoài ý muốn gặp được vòng tay, ghép nối với một thứ kỳ quái.
“Chẳng trách em bảo anh đi tìm hạt giống dược liệu cho em.” Vương Thanh Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vợ vẫn là vợ của anh, vậy là được rồi.
Còn chuyện cái vòng tay kỳ quái này, trong lòng Vương Thanh Hòa có chút lo lắng.
Của quý động lòng người, bảo vật có thể làm dược liệu sinh trưởng nhanh như thế, nếu truyền ra ngoài thì gia đình bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm cỡ nào chứ?
Nhưng mà nếu ôm một bảo vật như thế lại không sử dụng thì cũng quá phí phạm của trời rồi.
Trong lòng Vương Thanh Hòa theo bản năng đưa ra quyết định: “Tú Tú, chờ ăn tết xong chúng ta lại ra riêng đi.”
Bạch Tú Tú nghe thế lập tức vui vẻ: “Ra riêng? Vậy chẳng phải chúng ta thiệt thòi to rồi sao?”
Vương Thanh Hòa chỉ cười cười chứ không nói tiếng nào.
Anh và Tú Tú đã kết hôn rất nhiều năm, đương nhiên biết cô đang nghĩ gì!
Số tiền anh đưa cho gia đình, anh có cách lấy trở về.
“Chúng ta phơi mấy cây kim ngân này trong phòng, sau đó anh lại mang lên huyện bán. Khoảng thời gian này đừng cho ai đi vào phòng của chúng ta. Chờ thu hoạch vụ thu xong rồi, anh lại đi tìm thêm một ít hạt giống dược liệu.” Vương Thanh Hòa dặn dò vợ, không nói kỹ cho cô biết kế hoạch ra riêng của mình.
“Mấy chuyện này em biết rồi, anh mau đi làm việc đi.” Bạch Tú Tú vô cùng hài lòng về biểu hiện của chồng mình.
Anh không mừng như điên, cũng không lộ ra vẻ tham lam.
Suy nghĩ đầu tiên của anh lại là nghĩ cách giấu diếm chuyện này kỹ càng hơn.
Vương Thanh Hòa vừa mới đi ra ngoài không được bao lâu, Triệu Quế Phân đã lập tức đi đến đập cửa: “Vợ thằng cả? Ban ngày ban mặt mà cô đóng cửa làm cái gì? Mau đi ra đây! Đi lên núi.”
Nhanh vậy sao?
Bạch Tú Tú còn tưởng rằng ít nhất phải chờ đến ngày mai chứ! Cô không chút hoang mang bỏ cây kim ngân vào lại trong rương, dự tính chờ buổi tối về nhà lại lấy ra phơi tiếp. Dọn dẹp xong mới xuống giường đất mở cửa ra.
Ngoài cửa, Triệu Quế Phân dẫn theo vợ lão ngũ Chu Kiều Kiều đứng trước cửa chặn đường cô.
Chu Kiều Kiều liên tục ngó vào trong phòng, muốn xem thử rốt cuộc Bạch Tú Tú đang làm cái gì trong phòng.
Nhưng mà khiến cô ta thất vọng rồi, trong phòng không có gì hết.
Triệu Quế Phân lạnh nhạt nói: “Đừng có đứng đờ ra đó, mau cùng nhau đi vào núi đi, cô là con dâu cả, phải làm việc chăm chỉ vào, làm nhiều việc một chút.”
Bạch Tú Tú vừa nghe thế, lập tức vui vẻ: “Mẹ à, hiện tại con đang bệnh đó, may mà uống thuốc do chú Trương kê nên mới cảm thấy khỏe hơn một chút, cho nên mới định đi vào trong núi cùng mọi người. Nếu con lên núi rồi, làm việc quá vất vả mà chết mệt, sau đó chuyện này lại bị truyền vào trong thôn, bọn họ có mắng mẹ thì con cũng không quan tâm đâu đó.”
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Triệu Quế Phân lại giận đến phát điên.
Nếu thật sự lại làm cho Bạch Tú Tú mệt đến ngã bệnh lần nữa, vậy bà ta sẽ không còn mặt mũi nào trong thôn nữa.
Tuy rằng trong thôn không phải chỉ có một mình bà ta đối xử không tốt với con dâu. Nhưng mà chỉ có một mình bà ta bị làm lớn chuyện, còn bị đại đội trưởng cảnh cáo!
Bà ta thật sự không hiểu, chỉ là con dâu thôi mà, chết thì cưới đứa khác là được, quan trọng hóa lên như thế làm gì?
Trước kia lúc bà ta làm con dâu cũng có được cưng chiều gì đâu chứ?
Trong lòng Triệu Quế Phân vô cùng ấm ức, chờ đến khi nhìn về phía Bạch Tú Tú, ánh mắt đã giống như muốn giết người.
Nhưng mà bà ta vẫn cố rặn ra một câu: “Vậy cô làm việc ít thôi!”
Chu Kiều Kiều đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Cái gì mà gọi Bạch Tú Tú làm việc ít thôi chứ? Vậy không lẽ cô ta xứng đáng làm việc nhiều à? Không phải chỉ là bệnh nhân thôi sao? Sao tự nhiên trở thành của quý rồi?
Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện lát nữa đi vào núi Bạch Tú Tú có khả năng sẽ gặp chuyện xui xẻo, cô ta lại vui vẻ hơn rất nhiều: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Chờ lên núi chị dâu cả cứ đi theo con, con sẽ chăm sóc chị ấy.”
Triệu Quế Phân gật đầu nói: “Được rồi, con canh chừng nó.”
Bà ta cũng không tin, có vợ thằng năm nhìn, Bạch Tú Tú còn có thể lười biếng được bao nhiêu.
Bạch Tú Tú nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người họa, âm thầm cười lạnh trong lòng.
Đùa à, sao cô có thể đi chung với Chu Kiều Kiều được chứ.
Cô lập tức mở miệng nói: “Chuyện này thì không cần, vợ chú năm tay chân ốm nhom, vừa nhìn là biết ngay thím ấy không chăm sóc cho con được, con đi theo vợ chú ba là được rồi.”
Bạch Tú Tú nói xong lập tức khóa cửa đi ra ngoài.
Trong lòng Chu Kiều Kiều sốt ruột muốn chết, đến cả cô ta cũng không thể xác định được vận may của chính mình.
Chỉ biết người đi theo cô ta vào núi sẽ xui xẻo, nhưng lại không xác định được đó là ai.
Thường thì người gần cô ta nhất sẽ xui xẻo nhất.
Bạch Tú Tú kiên quyết không cho cô ta đi theo, vậy cô ta…
Thôi kệ, chị dâu hai cũng được.
Mấy người chị em dâu này, ai cô ta cũng cảm thấy ghét.
Sớm muộn gì cô ta sẽ đạp lên hết tất cả những chị em dâu này, đẩy bản thân bước lên càng cao hơn.
Cũng không phải chỉ lên núi một ngày.
Sau này Bạch Tú Tú nhìn thấy được thu hoạch của cô ta trên núi, tự nhiên sẽ muốn đi theo cô ta thôi!
Nghĩ thế, Chu Kiều Kiều lại yên tâm.
Ra khỏi phòng, Bạch Tú Tú chạy đi tìm Triệu Thúy Hoa nói: “Thím ba, lát nữa lên núi, hai chúng ta đi chung nha? Chị còn đang bị bệnh, hai người chúng ta đi chung cũng có thể chăm sóc cho nhau.”
Triệu Thúy Hoa nghe xong hơi sửng sốt, nhưng mà cũng biết nếu lên núi một mình rất dễ bị lạc, hơn nữa chị dâu cả của cô ta trông có vẻ dễ nói chuyện và thông minh hơn mấy chị em dâu khác nhiều!
Chỉ nhìn xem việc chia tiền thôi, nếu không phải chị dâu cả nhắc nhở, cô ta thật sự không thể nghĩ đến chuyện này!
Nghĩ đến đây, Triệu Thúy Hoa cũng không hàm hồ nói: “Được rồi, em đi chung với chị.”