Cô ấy còn chưa kịp lau khô nước mắt, vừa chạy ra tới nơi thì đã đụng phải mẹ chồng và em dâu, dũng khí ban nãy đã bay mất một nửa: “Tôi...”
“Tôi cái gì mà tôi? Mau đi với tôi, cứu chồng cô về đây, sau đó lăn về nhà nấu cơm. Chuyện cơm nước hai ngày nay đều là do em dâu cô làm, cô có biết xấu hổ hay không? Hơn nữa nghe nói mùa đông năm nay rất lạnh, mau cút về nhà mẹ đẻ của cô lấy vải về đây, cháu trai của tôi phải may quần áo mới, đi nhanh cho tôi!”
Bà già vừa nhìn thấy Hứa Linh thì lập tức nói như thể đó là chuyện hợp tình hợp lý.
Hứa Linh bị chọc tức đến run người, lập tức đẩy bà già đang muốn tới gần kéo cô ấy, hận ý trong mắt tràn ra: “Ai muốn về cùng mấy người? Chính tôi đưa anh ta vào đó đó, anh ta đáng làm chồng sao! Tôi và con gái bị cả nhà mấy người ức hiếp như trâu chó, anh ta chỉ biết đứng nhìn. Tôi chỉ muốn đòi công bằng cho con gái tôi, thế mà anh ta lại dám đánh người. Người như anh ta, có chết tôi cũng mặc kệ. Mấy người mau mau đồng ý cho tôi ly hôn, bằng không... bằng không anh ta cũng đừng có mơ tới công việc của mình nữa. Tôi chết rồi thì mấy người cũng đừng mong được sống yên ổn.”
Hứa Linh trước nay luôn là người thành thật, rất giống người nhà của cô ấy.
Cô ấy chịu uất ức cũng không nói lời nào, cũng không muốn tranh đoạt thứ gì với người khác.
Mấy năm nay cô ấy đều sống như vậy, gần đây cô ấy thay đổi chính là vì mặt con gái cô ấy bị thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT