Elias nhìn vào đôi mắt của Edward, sự lo lắng tự trách rõ ràng trong mắt anh làm tim cậu đập lỡ một nhịp. Vốn không đau nhưng vì anh lo lắng mà Elias lại vô thức đáp.

“Ừm, đau lắm.”

Nghe xong mình đang nói gì Elias có chút cứng đờ, cậu đây là đang làm cái quái gì a, cậu đâu có muốn làm nũng hay gì đâu mà, ông trời ơi đang đùa cậu à.

Edward ngược lại không hề nghi ngờ gì, anh lấy điện thoại ra liền bấm số gọi Carlisle.

“Alo, Carlisle. Cậu ấy bị thương…ừm tai nạn…không…còn một người đang ngồi trong xe khá nặng…ừm con chờ.”

Cất điện thoại, Edward dìu Elias đứng dậy anh đỡ cậu ngồi xuống bậc thang, lấy ra một cái khăn tay không biết ở đâu ra. Dịu dàng băng bó bàn tay của cậu lại.

Elias lúc này đột nhiên lại thốt ra một câu.

“Edward, sao cậu lại ở đây ?”

Elias dùng đôi mắt màu xanh nhạt nhìn chăm chú vào Edward như đang muốn tìm hiểu xem tại sao anh lại ở đây, Edward muốn giải thích rằng anh chỉ đang đi dạo liền nghe được câu tiếp theo của Elias.

"Lúc vừa ra khỏi cửa nhà sách tớ hoàn toàn không thấy bóng cậu hay…" Elias ngừng một lúc, cậu nhìn quanh như xác định gì đó rồi mới nói tiếp, “...xe cậu.”

Edward cứng đờ người, khóe miệng anh run run không biết đáp lời như thế nào. May thay xe cứu thương đã cứu anh, tiếng xe cứu thương inh ỏi vang lên lôi kéo sự chú ý của Elias, Edward như thở phào một hơi.

Carlisle từ trên xe đi xuống, ông đi đến bên cạnh Edward, ngồi xổm xuống xem tay của Elias.

“Con còn đau ở đâu nữa không, hay chỉ bị đau tay thôi.”

Elias nhẹ lắc đầu, thật ra cậu không đau lắm thật đấy hoàn toàn quên luôn bản thân bị thương. Cậu chỉ đang muốn biết Edward là gì, nếu anh là nhân loại bình thường cậu và anh hoàn toàn khó mà có thể tiếp tục, đúng vậy Elias đã tự nhìn ra lòng cậu có Edward, dị năng của cậu cũng khẳng định cậu và anh thuộc về nhau nhưng nếu anh chỉ là nhân loại bình thường….

Elias nhíu chặt mày suy nghĩ, cậu không biết rằng Edward và Carlisle lại đang nghĩ rằng cậu đang đau lắm. Edward luống cuống đỡ cậu lên xe theo Carlisle về bệnh viện. Anh nào có ngờ được lúc này Elias vẫn còn đang nghĩ về vấn đề anh có phải nhân loại không. Đến tận lúc xuống xe, ngửi được mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện Elias mới tỉnh táo lại, khóe miệng cậu giật nhẹ cậu đến bệnh viện lúc nào vậy.

Carlisle mở tay Elias ra, nhìn vết thương của cậu, ông khẽ nhướng mày vì mùi hương này chỉ khiến ông an tâm mà không phải là đói khát. Carlisle mở hộp dụng cụ ra, ông nói.

“Vết cắt rất sâu. Phải khâu mũi rồi.”

Khóe miệng Elias lại giật giật, cậu dè dặt hỏi.

“Bác sĩ Cullen, con có thể không khâu không ?”

Nếu thật phải khâu cậu thà về nhà để Rad chữa một chút dược tề là khỏi ngay. Carlisle thay đổi găng tay y tế ông cười hiền hòa với Elias.

"Con là bạn của Edward mà có thể gọi ta là chú Carlisle, chỉ khâu vài mũi thôi sẽ không để lại sẹo đâu." 

Edward đứng bên ngoài chờ đợi một lúc thì Carlisle cũng mang Elias đi ra, bàn tay cậu được băng bó một cách tỉ mỉ, Carlisle dặn dò Edward.

“Về không thể đụng nước, uống thuốc theo toa này là được. Mười ngày sau có thể cắt chỉ.”

Elias trợn trắng mắt, chú Carlisle, bác sĩ Cullen thân mến con mới là người bệnh mà đứng ỷ rằng Edward là con chú thì chú có thể dặn dò anh ấy như là lẽ đương nhiên vậy chứ không phải chú nên dặn dò bệnh nhân là con sao, còn thuốc nữa đó là của con mà đâu phải của Edward.

Edward nghe Carlisle dặn dò xong liền đi lấy thuốc xong mới đưa Elias trở về nhà cậu, đương nhiên xe chính là chiếc siêu xe C8 của cậu. Trên xe Elias đưa ánh mắt dò xét nhìn Edward, giọng cậu không chút phập phồng.

“Edward cậu nói xem. Làn da thì lạnh như băng, cứng rắn như thạch, ngày có ánh mặt trời sẽ không xuất hiện, đồng tử thay đổi màu sắc, có sức mạnh, tốc độ cao vậy liệu…cậu có phải nhân loại không.”

Đây hoàn toàn không phải một câu hỏi, Edward theo bản năng giẫm mạnh chân phanh. Chiếc C8 cũng phanh gấp may thay đã đến trước nhà Elias, Edward cười thầm trong lòng không biết có phải Elias đã tính toán trước không.

“Tớ không hiểu cậu đang nói gì.”

Edward dừng xe lại nhưng chưa vội bước xuống, anh nhìn thẳng vào đôi mắt như hai viên ngọc lục bảo đang lóe sáng vẻ tò mò của cậu.

Elias vuốt cằm, cậu muốn tìm Rad điều tra một chút, nếu Edward là nhân loại cậu còn phải nghiên cứu thuốc thay đổi gen cho anh nữa, ừm nên cho gia đình anh nữa chứ nhỉ. Dù đang suy nghĩ miên man, Elias vẫn theo lẽ thường mà hỏi.

“Cậu hiểu tớ nói gì mà, Edward. Rốt cuộc cậu là gì, cậu có phải nhân loại không.”

Anh mắt tìm tòi của Elias khiến Edward có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt thành đấm, anh mở cửa bước xuống xe. Elias cũng chậm rãi theo anh bước xuống, Edward nhìn cậu, anh giữ một khoảng cách an toàn cho cậu.

“Cậu sợ tớ à ?”

Elias ngạc nhiên nhìn anh. Không chờ cậu nói gì Edward đã nói, “Cậu hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời tớ, nếu tớ là quái vật, vậy cậu sẽ sợ tớ sao.”

Nói rồi anh quay người đi về phía khu rừng. Elias vuốt cằm, cậu tựa vào xe ngẫm lại vẻ mặt vừa rồi của Edward, vẻ mặt đó là đang do dự thấp thỏm lo lắng lại có chút chờ mong, Edward đang chờ mong điều gì, điều gì khiến anh lo lắng. Edward đang lo lắng cậu sợ anh sao, vì sao cậu phải sợ Edward. Elias lái xe vào gara, cậu đi vào nhà Rad cũng đi xuống từ trên lầu.

Elias bế chú mèo Ragdoll này lên, cậu vuốt ve cái bụng mềm mềm của nó.

“Chủ nhân bị thương sao, có cần tôi lấy dược tề trị thương cho ngài không ?”

“Không cần, Rad mở mạng tinh tế lên ta muốn tra vài thứ.”

Hai mắt Rad lóe lên ánh sáng màu xanh quỷ dị nơi ánh mắt nó lóe ra lại là một màn hình giả lập.

“Chủ nhân, nếu ngài truy cập mạng tinh tế, hành tung của ngài sẽ bị những trí tuệ nhân tạo khác biết được. Siêu trí tuệ Amino cũng sẽ báo cáo cho Bệ hạ và Quân hậu.”

“Không được, chuyện này ta nhất định phải tra, ngươi giấu dấu vết cho ta.”

Elias cố ý quên đi quang não trí tuệ nhân tạo của cậu cũng chính là tách ra từ Siêu trí tuệ Amino, cậu mặc kệ Rad đang kêu rên liền tra tinh tế về giống loài của Edward. Hàng loạt số liệu và cách giải thích hiện ra từ đủ loại tinh hệ khác nhau, Elias chọn sàng lọc tư liệu từ Địa cầu.

Ở Địa cầu từ xa xưa có một truyền thuyết về một chủng tộc, chúng vốn đã là người chết sống lại, chúng có một làn da tái nhợt bệnh tật, lớp da cứng rắn, vẻ đẹp của sự chết chóc, cơ thể lạnh như băng, sức mạnh tuyệt đối, tốc độ nhanh như chớp…Ở Phương Đông chúng được gọi là cương thi, những cương thi này chỉ có thể nhảy, sợ ánh sáng, bùa chú…sai rồi. Ở Phương Tây chúng được gọi với danh xưng ma cà rồng, răng có nọc độc, sợ ánh sáng, thánh giá, kinh chúa…đúng rồi đây là thứ cậu muốn tìm. 

Ma cà rồng ư, bất tử bất lão. Thật tốt. 

Rad nhìn chủ nhân nó đang thất thần, khóe mông toét ra một nụ cười quái dị, đành phải nhắc nhở.

“Chủ nhân, nếu ngài còn không thoát khỏi mạng tinh tế. Amino sẽ tìm được chúng ta.”

“A ừm ừm thoát thoát nha.”

Elias tay chân luống cuống thoát khỏi mạng tinh tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play