11

Cuối cùng Dung Dã vẫn nhận đơn này.  

Anh hứa sẽ thiết kế cho tôi một ngôi nhà tuyệt vời, chắc chắn không phụ lòng tôi đã bỏ ra số tiền này.  

Tôi không quá quan tâm chuyện này.  

Điều tôi quan tâm là có thể lợi dụng cơ hội này để gần gũi Dung Dã hơn.  

Theo đuổi người ta thì phải dũng cảm tiến tới.

Trước đây khi tôi thích Tề Văn, một phần là vì bốc đồng, một phần là vì sự ngại ngùng của tôi.  

Nên mới để Nhiếp Khương có cơ hội.  

Vì vậy, bây giờ tôi nhất định phải mạnh dạn tiến lên, gặp người mình thích thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ.  

Nếu không được thì tôi sẽ dùng tiền.

Tôi không tin không thể mua được một người bạn trai cho mình!  

Khi anh ấy đối xử tốt với tôi thêm một chút, tôi có thể tiến lại gần thêm hai phần.  

"Dung Dã, anh thấy em đối xử với anh có tốt không?"  

Tôi đã tiêu nhiều tiền như vậy.  

Chắc chắn phải có chút khác biệt chứ.  

Dung Dã gật đầu: "Rất tốt."  

Tôi cười.  

Tôi nhìn một cái vào bức tường trắng sau lưng anh rồi đứng dậy. Một tay tôi chống vào tường, đóng khung anh trong vòng tay.  

Trước đây ở trường, tôi thấy người khác làm như vậy.  

"Nếu em đã tốt như vậy, anh có muốn cân nhắc yêu đương với em không?"  

Tôi chớp chớp mắt, đầy mong đợi nhìn Dung Dã.  

Khuôn mặt đẹp trai thế này.  

Không yêu tôi thật sự quá đáng tiếc.  

Tai Dung Dã hơi đỏ, anh cố gắng đẩy tôi ra. Nhưng tôi cố tình trêu chọc anh, tiến lại gần từng chút một.  

Gần đến mức chỉ cần Dung Dã hơi nghiêng lại, tôi có thể hôn lên môi anh.  

Hứ.  

Nụ hôn đầu của chị đây.  

Muốn tặng mà tạm thời không thể tặng được.

Buồn héo người.

Có lẽ do tôi trêu chọc quá mức, Dung Dã cũng bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên. Rồi anh quay người lại, đẩy thẳng tôi vào tường.  

"Trần Lăng Tuyết, có phải em muốn yêu đương với tôi không?"  

Tôi gật đầu liên tục.  

Ban đầu đúng là tôi có ý đồ với vẻ đẹp trai của Dung Dã, nhưng sau đó, tôi càng nhìn càng thích gương mặt này. Tôi cảm thấy anh ấy chính là bố của những đứa con tương lai của tôi, phải đưa về nhà bằng mọi giá.  

Giống như điều gì đó đã được định sẵn.  

Dung Dã đối với tôi là khác biệt.  

Dung Dã không nói gì, chỉ càng lúc càng tiến gần. Gần đến mức tôi nghĩ rằng một giây sau anh ấy sẽ hôn mình, nhưng anh lại buông tay tôi ra khi tim tôi đang rối bời.

"Không vội."  

Dung Dã chỉ nói hai từ này, rồi từ từ lùi lại.  

Tôi cảm thấy thật đáng tiếc.  

Tôi vội lắm.  

Vội cần một bạn trai an ủi trái tim bị tổn thương của mình.  

Nhưng có mối quan hệ hợp tác này,  tôi đã có lý do chính đáng để tìm Dung Dã.

Thấy sắp đến tốt nghiệp, tôi phải quay lại trường chụp ảnh tốt nghiệp.  

Tôi quyết định gọi điện cho Dung Dã, nhờ anh ấy đi cùng tôi về trường một chuyến, đồng thời nói cho tôi biết tiến độ thiết kế.  

đương nhiên Dung Dã không từ chối.  

Khi tôi đến trường thay đồ xong, đã thấy Dung Dã đang đứng dưới một cây long não.  

Tôi vừa chuẩn bị chạy tới,  thì thấy một cô gái nhỏ mặc váy chạy đến trước mặt Dung Dã, khuôn mặt ngại ngùng.  

Nhìn là biết cô ta muốn cướp đàn ông của tôi!  

Giận ghê.

Tôi vội vàng chạy tới, ngẩng cao đầu, nhìn thoáng qua cô gái trước mặt không đẹp bằng mình.  

Tôi thở phào nhẹ nhõm.  

Tôi luôn tin rằng Dung Dã không phải là người mù.  

Có một người đẹp như hoa như ngọc như tôi ở trước mặt, chắc chắn anh ấy sẽ không để mắt đến người khác.  

Cô gái có vẻ biết tôi, thấy tôi đứng chắn trước Dung Dã thì hơi do dự, nhưng không cam lòng nhiều hơn.  

Vậy mà cô ta lại dám chạm vào vết thương của tôi!  

"Chị Trần, chị không phải thích anh Tề Văn sao?"  

Một câu như sấm giữa trời quang.  

Khi câu nói vừa dứt, tôi đã thấy Tề Văn và Nhiếp Khương cùng đi về phía mình.  

Nhìn cảnh tượng tình cảm của hai người kia đã thấy chướng mắt.  

Muốn đá một cái cho hả giận.  

"Tiểu Tuyết?"  

Tề Văn thấy tôi, có vẻ hơi bất ngờ.  

Dù sao từ lần bộc bạch ở căn nhà tranh hôm đó, tôi đã trốn tránh anh ta suốt mấy tháng.  

Ngoài mặt tôi cũng tuyên bố là sẽ đi du lịch nước ngoài.  

Giờ đây bất ngờ gặp lại, ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng hơi do dự.

Anh ta còn lặng lẽ bảo vệ Nhiếp Khương ở phía sau.  

Cắt!  

Tôi là người hay ghim à?

Anh ta lại còn bảo vệ kỹ như vậy, thật sự nghĩ không ai muốn tôi sao?  

Tôi vội vàng ra hiệu cho Dung Dã.  

Ét ô ét khẩn cấp, người anh em.  

Dung Dã nhìn tôi, rồi nhìn qua Tề Văn và Nhiếp Khương. Có vẻ anh ấy đã nhận ra điều gì nhưng không nói ra.  

Sau một lúc im lặng.  

Khi tôi chuẩn bị bỏ chạy, Dung Dã lại nắm chặt tay tôi.  

Những ngón tay dài rõ ràng, từng chút một bao lấy tay tôi trong lòng bàn tay.  

Trong lúc ấm áp.  

Tôi không có phản ứng gì bên ngoài.  

Nhưng trong lòng thì đang cười điên cuồng.  

Haha...  

Tôi, Trần Lăng Tuyết, cuối cùng cũng có người để nắm tay!  

Dù tôi rất giàu.  

Nhưng tôi luôn thiếu một bạn trai.  

Tề Văn mù, không có phúc khí.  

Nên giờ tôi cũng ngứa mắt anh ta.

Dung Dã thì rất có phúc khí.  

Tôi vốn là người biết lợi dụng cơ hội, nên lập tức tiến lại gần Dung Dã, nhướn mày với vẻ khoe khoang.  

“Tưởng tôi không có người khác chắc?”

"Trần Lăng Tuyết tôi cũng có bạn trai đấy nhé?"  

Tề Văn và Nhiếp Khương nghe thấy, cả hai đều đứng sững tại chỗ.  

Sự ngạc nhiên trong ánh mắt của bọn họ hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi.  

Nhưng đây chính là hiệu ứng tôi muốn.  

Tôi cố tình quay đầu nói chuyện thân mật với Dung Dã: "Dã Dã, em hơi đói một chút, chúng ta đi ăn nhé?"

Ôi…

Thật là ra vẻ.

Sao hơi buồn nôn vậy nhỉ?

12

Sau khi rời khỏi trường.

Chúng tôi vẫn nắm tay nhau.

Dung Dã có vẻ cố gắng rút tay lại, nhưng tôi đã nắm chặt tay anh ấy từ lâu rồi.  

Anh xoay đầu lại nhìn tôi.  

Tôi mở to mắt, vô cùng chân thành: "Có chuyện gì không?"  

"Không... Không có gì."  

Cuối cùng anh ấy cũng không nói ra câu 'thả tay ra'.

Thậm chí Dung Dã còn cho phép tôi nắm tay, tôi thử dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay anh.  

Ban đầu anh không phản ứng gì.

Sau đó thì Dung Dã nắm chặt tay tôi, vẻ mặt mang chút bất lực: "Đừng có động đậy."  

Không chiếm tiện nghi mới là kẻ ngốc lớn.  

Vì Dung Dã không hoàn toàn phản kháng muốn rút tay ra, điều này chứng tỏ anh ấy cũng có chút thiện cảm với tôi.

Nếu không, anh có thể dễ dàng rút tay ra mà đi.  

Điều này cho thấy Dung Dã đã ngầm chấp nhận sự theo đuổi và tiếp cận của tôi, chỉ là da mặt anh mỏng, không dám nói ra mà thôi.  

Mà anh lại còn nắm chặt tay tôi.  

Điều này thật sự đã chứng minh tình cảm của anh dành cho tôi không bình thường.  

Không sao.

Tôi có thể trở thành người chủ động.

Sau này ở một số địa điểm đặc biệt, tôi vẫn có thể trở thành người chủ động.  

Chỉ cần có thể lừa được anh ấy về nhà.

Tôi bước lên xe của Dung Dã, ban đầu nghĩ rằng anh ấy sẽ đưa mình về nhà.

Nhưng không ngờ xe lại rẽ vào hướng nhà anh.

Gương mặt tôi đỏ rần.

"Cái này không hay cho lắm đâu?"  

Lâm Bối Bối nói rằng con gái nên có chút e dè khi cần thiết, như vậy mới thêm phần hấp dẫn.

Dung Dã nhíu mày, giọng điệu nghi hoặc: "Có vấn đề gì à?"

Mặt tôi càng đỏ hơn.

"Tiến triển nhanh thế, chưa gì anh đã đưa em đi gặp phụ huynh rồi. Em còn chưa chuẩn bị gì cả."

Mới nghĩ đến việc Dung Dã sắp đưa tôi đi gặp phụ huynh, tôi đã vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho dì ở nhà.

Dù đã gặp một lần rồi.

Nhưng lần này là Dung Dã chủ động đưa tôi đi về phụ huynh, không chừng là muốn thừa nhận thân phận của tôi.

Tôi là một cô con dâu ngoan.  

Chắc chắn sẽ mang theo quà.  

Chỉ không biết họ có thích vàng không.

Lâm Bối Bối thích, lần trước tôi tặng cô ấy mười thỏi, cô ấy cười hớn hở không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play