11

Dù sao thì đây cũng là cái hố do chính tay mình chỉ huy đào. 

Cũng là chỗ mình đã lọt xuống. 

Nên Trần Lăng Tuyết rõ hơn ai hết, nơi này gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. 

Càng không thể hy vọng vào các bạn học bên kia trại. 

Tệ nhất là, tín hiệu trên núi rất kém, thậm chí không gọi được điện thoại. 

Bây giờ chỉ có thể hy vọng vào Trần Tri Dương. Trước khi lên núi tôi đã nhắn tin cho anh ấy, anh ấy nói tối sẽ đến sau khi làm xong việc. 

Đến lúc đó, nếu anh ấy không liên lạc được với ai, kết hợp với những thông tin tôi đã gửi cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ đoán ra tôi và Trần Lăng Tuyết đã gặp chuyện. 

Tôi và Trần Lăng Tuyết ngồi cạnh nhau trong cái hố. 

Không ai mở miệng nói chuyện. 

Trong thế giới của cuốn sách này là một tiểu thuyết ngọt ngào tiêu chuẩn, tôi gần như không cần đọc hết cuốn sách, đã có thể đoán được cốt truyện phía sau. 

Nhưng có một điều, đến giờ tôi vẫn không biết lý do. 

Đó là… 

"Tiểu Tuyết, tại sao cậu lại thích Tề Văn đến vậy?" 

Chỉ vì tình bạn từ nhỏ đến lớn sao? 

Bạn bè thuở nhỏ, rồi thích một mạch đến mười mấy năm? 

Khi tôi nhắc đến Tề Văn, Trần Lăng Tuyết liếc nhìn tôi nhìn tôi một cái đầy cảnh giác, như thể lo lắng tôi cũng sẽ thích cảm thấy. 

"Cậu nghĩ có khả năng không?" 

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười.

Bình thường khi thấy Tề Văn, trong mắt tôi chỉ toàn sự ghét bỏ.

Rõ đến không thể rõ hơn. 

Cuối cùng, Trần Lăng Tuyết cũng hiểu ra, rồi bắt đầu kể cho tôi những kỷ niệm đẹp nhất mà cô ấy giấu kín trong lòng. 

"Năm đó anh ấy bảy tuổi, tôi sáu tuổi." 

"Chúng tôi cùng trở về quê, anh ấy cứ như một người anh lớn, luôn bảo vệ tôi." 

"Năm đó, hoa mận rơi lất phất, anh ấy nói mình là thiên thần hộ mệnh của tôi.  Có lẽ ngay từ đầu đã sai lầm rồi." 

Tôi: "…" 

Tôi không nhịn được mà đảo mắt. 

"Nói vào trọng tâm!" 

Lúc này Trần Lăng Tuyết mới ho hai tiếng để hắng giọng, rồi chỉ vào tán lá trên đầu. 

"Khi tôi chơi trong rừng ở quê, hôm đó trời mưa nhỏ, rồi không biết cây trên đầu tôi bị gió gì, nước từ đó rơi xuống ướt hết đầu tôi." 

"Tôi đứng đó khóc, thì anh Văn từ trên trời rơi xuống, nắm tay tôi dẫn đi thay đồ. Trên đường đi anh ấy còn dỗ tôi, đưa cho tôi một cây kẹo que, anh ấy nói sau này sẽ mãi mãi bảo vệ tôi." 

Vậy nên, cô ấy đã yêu từ đó? 

Trần Lăng Tuyết ngượng ngùng cười. 

"Tôi ướt như chuột lột, khóc đến thảm thiết, chỉ có anh Văn bảo vệ tôi. Nên lúc đó tôi đã thề, lớn lên nhất định phải kết hôn với anh ấy." 

Tôi không nói gì. 

Càng không có ý kiến gì. 

Đối với tôi, nếu hồi nhỏ có một cậu bé như vậy bảo vệ tôi, thì nhiều năm sau tôi cũng chẳng nhớ nổi tên cậu ta. 

Có lẽ thời gian và địa điểm quá đặc biệt, Trần Lăng Tuyết lại chỉ để mắt đến Tề Văn. 

Chỉ tiếc cô ấy không phải là nữ chính. 

Mãi mãi không thể trở thành người trong lòng Tề Văn. 

Đây chắc chắn là một mối tình không có kết quả. 

Vì vậy, từ đầu tôi đã không nghĩ đến việc mai mối cho cô ấy với Tề Văn. 

Không thể trái đạo trời.

Giữa nam nữ chính đã có sự hấp dẫn lẫn nhau, mọi sự gần gũi chỉ trở thành bước đệm. 

Trần Lăng Tuyết sẽ trở thành nữ phụ độc ác trong cuốn sách. 

Chúng tôi còn lảm nhảm nói về những chuyện khác. 

Đến khi mặt trăng đã cao trên cành cây, cuối cùng chúng tôi cũng nghe thấy tiếng gọi của Trần Tri Dương. 

"Đây là anh tôi! Anh tôi thật sự từ trên trời rơi xuống cứu tôi!" 

Trần Lăng Tuyết đứng dậy từ mặt đất, cười đến mức khóe mắt sắp xuất hiện nếp nhăn. 

"Anh, chúng em ở đây!" 

12

Trần Tri Dương đã thành công cứu tôi và Trần Lăng Tuyết. 

Lần này Trần Lăng Tuyết vốn dĩ đã tính kế người khác, kết quả lại tự rước họa vào thân. 

Khi Nhiếp Khương đến khu vực này nhìn thấy cái bẫy đó, đã nhận ra có gì đó không ổn. 

Nhưng lúc đó cô ta không nghĩ nhiều, cứ tưởng là cái bẫy do người ở gần đó đi săn để lại.  

Nên cô ta đã không mắc bẫy. 

Người đào bẫy lại rơi vào hố. 

Còn tôi chỉ là một người xui xẻo. 

Mắt cá chân tôi bị bong gân rất nặng, xắn quần lên có thể thấy một mảng lớn sưng đỏ. 

Trần Tri Dương không nói nhiều đã bế tôi lên. 

"Chỗ này không dễ đi, tôi bế em ra ngoài." 

Trần Lăng Tuyết cũng gật đầu. 

Dù sao tôi cũng bị thương vì bảo vệ cô ấy, tất nhiên cô ấy không muốn tôi để lại di chứng gì. 

Trần Tri Dương bế tôi xuống núi. 

Tôi dựa vào lòng anh ấy, anh ấy cúi đầu nhìn tôi. 

"Lần này cảm ơn em." 

Giọng nói của Trần Tri Dương rất nhẹ, nhẹ đến mức một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi tan. 

Tôi lắc đầu.

"Phải là em cảm ơn anh đã cứu em khỏi cái bẫy."

Trần Tri Dương liếc nhìn cô em gái đang cúi đầu bên cạnh, khẽ hừ một tiếng.

"Có người tự cho mình thông minh, cuối cùng lại tự làm khổ mình."

Trần Lăng Tuyết tự biết mình sai, không dám ho he câu nào.

Cô ấy nén giận trong lòng.

Khi xuống núi, Trần Lăng Tuyết thấy một con chó sủa về phía mình, cô ấy không nhịn được mà đá nó một cái.

Sau đó... Trần Lăng Tuyết bị chó cắn.

Cuối cùng, tôi và Trần Lăng Tuyết nằm trên giường bệnh.

Cô ấy khóc, tôi cũng khóc.

Cô ấy bị chó cắn phải tiêm mấy mũi, mũi kim thì to bằng cả que xiên.

Trần Lăng Tuyết khóc đến thê thảm.

Trần Tri Dương thì lại mỉm cười, còn đưa ngón tay chọc chọc lên mặt Trần Lăng Tuyết.

"Để xem em còn ngứa chân nữa không?"

Còn tôi thì chỉ bị trật mắt cá, bác sĩ bôi thuốc cho tôi và dặn trong vài ngày không được hoạt động mạnh, nếu có thể nằm thì đừng đứng.

Dù vậy, tôi cũng không cần phải nhập viện vì chút thương tích này.

Trần Tri Dương tự mình đưa tôi về.

Cái kiểu công chúa bế này đã thỏa mãn tất cả những giấc mơ thiếu nữ của tôi.

Khi thấy ngôi nhà tranh có vẻ cũ kỹ của tôi, Trần Tri Dương nhíu mày một cái.

"Em sống một mình ở đây sao?"

Tôi gật đầu.

Mặc dù thần tài Trần Lăng Tuyết đã nói sẽ tặng tôi một biệt thự triệu đô, nhưng việc chuyển nhượng nhà cũng không thể làm nhanh.

Vì vậy, bây giờ tôi vẫn sống ở đây.

Trần Tri Dương có vẻ suy tư, rồi đặt tôi xuống giường, tiếp tục nói: "Một thời gian nữa anh sẽ đổi nhà cho em, em là con gái ở đây không an toàn."

Thật là ngại quá.

Tôi có thể xin một biệt thự lớn có hồ bơi không?

Tôi kìm nén sự phấn khích, ngoan ngoãn cảm ơn.

Trần Lăng Tuyết đứng ở bên cạnh không nói gì.

Thỉnh thoảng cô ấy nhìn ra ngoài cửa, tôi đoán cô ấy lại muốn gặp Tề Văn.

Trần Tri Dương không vội rời đi, ngồi bên giường gọt táo cho tôi.

Còn Trần Lăng Tuyết thì kéo ghế ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

Trần Tri Dương chưa kịp gọt xong táo, thì Nhiếp Khương đã đến.

Buổi teambuilding trên núi xảy ra sự cố, vị thần tài lớn nhất cũng đã rơi vào bẫy, nên lớp trưởng tự nhiên không dám cho bạn cùng lớp mạo hiểm nữa, vì vậy đã thu dọn đồ đạc xuống núi ngay trong đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play