Tôi đã từng đọc được một câu thế này “ Nói ít ngu ít/ Nói nhiều ngu nhiều/ Càng nói càng ngu ” (Lão tử). Không biết sao nhưng tôi thấy đôi khi để một người hiểu rõ được hay tường tận sâu sắc về sự việc nào đó, ta cần những câu nói khiêm khắc, trần trụi hơn là những câu nói đời thường. Hoặc cũng có thể là sau khi trải qua sai lầm, tôi đọc được câu nói của lão tử lại thấy nó đúng dã man luôn ấy, hơn là mấy câu như “ Yên lặng là vàng ”, bla bla các thứ. Ý tôi ở đây là đang nói để mình không có những phát ngôn gây tổn thương người khác, làm xấu danh dự chính bản thân mình, kiềm chế tính khoe khoang, thích sân si, thể hiện, trẩu tre thì nó đúng. Chứ thật ra trong viết văn và lúc cần nói giảm nói tránh ta dùng mấy câu hoa mỹ vẫn tốt hơn nhiều.