Tuy trong lòng luôn cảm thấy đáng tiếc vì không phải cháu đích tôn, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà, ông ta vẫn rất yêu thương cô cháu gái nhỏ này.
Cảm thấy đây là một cơ hội tốt, La Quyên Hoa tức khắc mở miệng hỏi.
“Cha, ngươi xem, Thúy Nhi đã lớn vậy rồi, có phải đã đến lúc có quần áo riêng rồi không? Ngày nào cũng mặc trang phục diễn cũng không tốt lắm đâu.”
Vừa nghe con dâu nhắc tới tiền, gương mặt tươi cười của Lữ Trạng Nguyên lập tức biến mất, cơ trên mặt nhăn lại thành một đoàn. Ông ta định từ chối, nhưng nhìn thấy đồ diễn rộng thùng thình trên người cháu gái, lòng ông ta lại mềm xuống.
“Lách…tách.”
Ông ta rít mấy hơi thuốc, nếp nhăn trên mặt càng nhiều thêm. Ông ta bước đến trước chiếc xe, dùng chiếc chìa khóa bằng đồng mở cái rương ra, sau đó thò tay vào trong lục lọi hồi lâu, rồi lấy ra 50 đồng tiền.
“Đừng lên trấn trên mua vải, mắc lắm, chờ hai ngày nữa tới Ngũ Lý Cương, ngươi đi hỏi thăm xem nhà nào chuyên dệt vải thì tới đó mua của họ vài thước, nhớ hỏi hai ba nhà, xem thử nhà nào giá rẻ nhất thì mua.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT