Năm An Bình thứ hai mươi mốt, Tây Đô, hoàng cung Đại Lương, điện Tam Xuân.
Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt, bên ngoài điện từng giọt nước đóng băng, gió bấc cuốn theo bông tuyết vụn rít gào đi qua. Bên trong điện lại ấm áp như mùa xuân, dưới sàn có rồng đất sưởi, trên bàn đặt chậu than hồng, lo sợ người yếu lạnh sẽ bị rét.
Thái y lệnh Thành Chấn Khôn quỳ trước giường trúc, mồ hôi lạnh túa ướt cả trước ngực và sau lưng, cố giữ bình tĩnh bẩm báo: “Bệ hạ… Thân thể của Quân Hậu đã đến hồi khó cứu chữa, lão thần bất tài...”
Hoàng đế Bạc Lan Huyền ngồi nghiêng trên mép giường, gương mặt không chút biểu cảm lặp lại: “Khó cứu chữa sao?”
Giọng điệu của y vô cùng bình tĩnh, nhưng khi lọt vào tai Thành Chấn Khôn lại rét lạnh như quỷ dữ âm ti.
Hoàng đế tiếp tục dùng giọng điệu đó nói: “Thái y Thành được ngợi là Hoa Đà tái thế, Trẫm tin rằng Thái y nhất định có thể giữ cho Quân Hậu khỏe mạnh, đúng không?”
Thành Chấn Khôn gần như run rẩy, không biết phải trả lời thế nào, từ trong chăn lụa bỗng thò ra một bàn tay mảnh mai, mềm mại nhưng trắng bệch. Bàn tay đó khẽ khàng kéo tay áo của Hoàng đế.
Bạc Lan Huyền, khoảnh khắc trước còn âm u hệt như sắp lấy mạng người, thoắt chốc liền trở nên dịu dàng đến mức dỗ dành. Y cúi xuống thật thấp, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp: “Tỉnh rồi sao? Đói không? Để ta mang chè bách hợp từ nhà bếp nhỏ tới cho em nhé?”
Giang Vụ Oanh thực sự không còn chút sức lực để nói, đứt quãng nói: “Đừng… đừng làm khó thái…”
“Được rồi, được rồi,” Bạc Lan Huyền đặt bàn tay lạnh lẽo của người ấy lại vào chăn lụa, nhẹ nhàng gạt những lọn tóc lòa xòa trên trán Giang Vụ Oanh, nói: “Sau trận tuyết, hoa mai nở rộ tuyệt đẹp, ta vừa mới vào vườn hái vài cành, em xem có đẹp không?”
Giang Vụ Oanh lại ngoan cố đưa tay ra, Bạc Lan Huyền không hiểu ý của người ấy, đành nắm lấy tay giữ cho ấm, dịu dàng nói: “Sao thế, Oanh Oanh?”
Giang Vụ Oanh khẽ nói: “Huynh… huynh đừng khóc mà.”
Bạc Lan Huyền nghe thấy thế thoáng sững sờ, đưa tay lau mặt mới phát hiện ướt đẫm, cố nở một nụ cười nói: “Không có gì đâu, chỉ là hương long tiên hơi nồng thôi.”
Phất tay ra hiệu cho Thái y lui xuống, Bạc Lan Huyền cúi xuống, khẽ đặt nụ hôn lên tai Giang Vụ Oanh, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua vành tai phơn phớt hồng của người ấy. Nếu như trước đây Giang Vụ Oanh nhất định sẽ trách y là đồ vô lại, nhưng lúc này người ấy chỉ hờ hững nhắm mắt, giọng khẽ khàng và mơ hồ: “Tôi ngủ thêm một lát nữa.”
Bạc Lan Huyền hôn lên gò má của người ấy từng chút, từng chút một, vô cùng dịu dàng nói: “Vừa mới tỉnh, đừng ngủ nữa, được không? Ăn chút gì, hoặc… hoặc là nói chuyện với ta một chút.”
Giang Vụ Oanh nhỏ nhẹ “ừm” một tiếng, dụi dụi mắt, ngây thơ nói: “Vậy huynh lấy cành mai ra cho tôi xem.”
Bạc Lan Huyền lập tức xuống giường, nhấc chiếc bình đôi tai cắm mấy nhánh mai trắng.
Chưa kịp quay lại, ngực Bạc Lan Huyền đột nhiên nhói lên như lửa đốt và xương vỡ vụn, hai gối không kiềm được mà quỳ phịch xuống sàn đá. Bình sứ rơi khỏi tay, “choang” một tiếng vỡ tan, hoa mai rơi rụng.
Y ôm ngực trái thở gấp, ánh mắt dán chặt vào những cánh mai tàn tạ, ánh mắt đầy vẻ đáng sợ.
Cùng lúc đó, đôi mắt long lanh của người trên giường dần tối sầm lại, tựa như mây đen che phủ vì sao, cho đến khi tia sáng cuối cùng lụi tàn.
Bạc Lan Huyền vẫn quỳ gối dưới đất, đôi môi khẽ động, không dám nhìn về phía giường trúc.
Một lúc lâu sau, y như sợ đánh thức ai đó, khẽ gọi: “… Oanh Oanh?”
Không ai đáp lại.
Lư hương vàng hình thú trên bàn khói nhẹ vương vấn, hương long tiên nồng nặc làm mắt Bạc Lan Huyền cay xè, đầu đau như búa bổ.
“Vút—”
Phía ngoài rèm, bầu trời bừng sáng với những chùm ánh sáng rực rỡ, rồi là tiếng pháo “đùng đoàng” vang lên. Bạc Lan Huyền ngẩn ra giây lát, khẽ hỏi: “Ngoài kia có chuyện gì vậy?”
Tổng quản nội thị già Trương An Thái cúi đầu gần sát ngực, không nỡ nói: “Hôm nay là đêm Giao Thừa, bệ hạ đã dặn từ bảy ngày trước, từ chính giờ Thân bắt đầu đốt pháo hoa, đến cuối giờ Tuất… để… để mừng Quân Hậu.”
Thần sắc Bạc Lan Huyền thoáng sững sờ, như vừa tỉnh giấc.
… Phải rồi, lại đến giao thoa năm cũ và năm mới rồi.
Y bỗng nhớ đến đêm Giao Thừa năm ngoái, Giang Vụ Oanh muốn treo đèn lồng, chưa kịp gọi người đem thang tới, y đã lén lút nhấc Giang Vụ Oanh lên vai mình.
Thỏ con sợ đến cứng đờ, ôm chặt chiếc đèn lồng không dám động đậy, mặt tái nhợt nói: “Thả… thả tôi xuống.”
Bạc Lan Huyền lại cố ý nhún nhún người khiến thỏ con sợ đến cứng đơ thành khúc gỗ, hai chân kẹp chặt làm y suýt ngạt thở. Y cố tình làm bộ ho khan, giả vờ ngạt thở, liên tục nói: “Tha mạng, tha mạng.”
Nhưng cuối cùng y cũng không nỡ dọa Giang Vụ Oanh quá sợ hãi, diễn xong liền thu lại ý định trêu chọc, dịu dàng nói: “Không ngã đâu, đừng sợ, bé cưng, treo đèn đi.”
Giang Vụ Oanh đành cố lấy dũng khí, khẽ giơ tay treo đèn nấm nhỏ, cúi đầu hỏi y: “Treo… treo thẳng chưa?”
Ngọn nến trong đèn lồng lụa đỏ nhạt lay động, ánh sáng dịu dàng chiếu lên gương mặt tựa trăng của mỹ nhân, khiến đôi má Giang Vụ Oanh ửng hồng như say.
Khi đó, làm sao Bạc Lan Huyền còn quan tâm đèn có thẳng hay không, cả tâm trí đều dồn vào người ấy, dường như cũng đã say rồi.
Y mong muốn màn pháo hoa này sẽ là điềm lành, nhưng nào hay biết Giang Vụ Oanh không chịu chờ đợi y, khiến pháo hoa này trở thành bài ca tiễn biệt.
Oanh Oanh, Oanh Oanh, Oanh Oanh… Oanh Oanh.
Đại hành quân hậu, đầu tuần thứ bảy, Thiên tử Bạc Lan Huyền một mình rời khỏi cung, đến bờ sông Liễu Đại bên ngoài thành, nơi y lần đầu gặp Giang Vụ Oanh.
Di chiếu đã soạn sẵn, đợi khi y đi, các vu sư sẽ truyền đạt lời sấm theo ý nguyện của y. Ý chính là: triều đại An Bình, long mạch Đại Lương suy yếu, chỉ có thể dùng thân thể chân long hiến tế thủy thần mới có thể bảo đảm quốc vận hưng thịnh.
Đúng vào lúc nước sông vừa đóng băng, khi cái lạnh thấu xương bao phủ toàn thân, Bạc Lan Huyền lại chỉ cảm thấy ấm áp, nhẹ nhõm như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
**
Ngay thời điểm Bạc Lan Huyền từ giã cõi đời, mây đen dày đặc trên hoàng cung biến thành cơn mưa lớn, kèm theo những tiếng sấm rền vang, xé tan trời đất u ám.
**
“Bạc tổng, Bạc tổng... Bạc tổng!”
Một tia chớp tím đỏ xé rách bầu trời, tiếng sấm nổ vang. Bạc Lan Huyền đột nhiên mở mắt.
Mẫn Kính Thành sợ đến mềm nhũn, run rẩy nói: “Bạc... Bạc tổng, đã một giờ mười lăm rồi, đến giờ vào phòng họp rồi ạ.”
Bạc Lan Huyền đầu óc rối tung - cứ nghĩ mình đã đi theo Giang Vụ Oanh xuống Hoàng Tuyền, nhưng nơi này đâu giống Âm ti? Nhiều đoạn ký ức hỗn độn ùa vào đầu, y cố gắng dồn sức tỉnh táo, tìm hiểu tình huống hiện tại.
Đây đã là năm ngàn năm sau kể từ thời của y, con người cũng đã phân chia thành sáu loại giới tính.
Thân thể này cũng có tên là Bạc Lan Huyền, là tổng tài của tập đoàn Trường Châu, một S cấp alpha đứng đầu về tinh thần lực trong giới. Nhưng chính vì làm việc quá độ, nên đã qua đời trong lúc ngủ ở tuổi hai mươi chín.
Còn y, Bạc Lan Huyền, thiên tử Đại Lương, lại rơi vào thân xác người đàn ông này, bên cạnh là Mẫn Kính Thành, trợ lý riêng, một nam Beta.
Vậy còn Giang Vụ Oanh? Cũng như y, có thể nào đầu thai và tái sinh không? Nếu không có, thì Bạc Lan Huyền không hề có hứng thú ở lại đây để làm tổng tài này. Y đứng dậy từ chiếc giường đơn trong phòng nghỉ, lạnh mặt đi ra ngoài, chỉ mang theo đôi dép lê.
Mẫn Kính Thành ngơ ngác hỏi: “Bạc tổng, ngài không thay quần áo sao?”
Sau giờ nghỉ trưa, áo sơ mi của Bạc Lan Huyền có chút nhăn nhúm, nhưng y nào có tâm trí lo chỉnh trang, chỉ mong trước khi chết có thể đi dạo hết thế giới này, biết đâu trời cao có lòng nhân từ cho y gặp lại Giang Vụ Oanh một lần.
Mẫn Kính Thành thấy y tiến thẳng về phía thang máy dành riêng cho tổng tài, đang định bám theo thì bị ánh mắt sắc lạnh của Bạc Lan Huyền buộc phải đứng lại. Anh không vui nói: “Hoãn cuộc họp, để ngày khác.”
Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, Mẫn Kính Thành cười gượng, vừa thầm rủa, vừa lấy điện thoại ra gửi thông báo.
**
Q thị nằm ven biển nhưng không phải phía Bắc, dù là giữa đông cũng hiếm khi có tuyết, nhưng hôm nay lại có mưa sấm bình thường.
Thế nhưng, khi Bạc Lan Huyền lái xe, trời bất ngờ tạnh mưa và chuyển sang tuyết. Tuyết rơi dày đặc, như lông ngỗng bao phủ khắp nơi.
Chiếc Cullinan màu đen lao đi trên đường rộng, Bạc Lan Huyền tay lái vững vàng, thả mình vào hành trình vô định.
Trong đầu y, ký ức hiện lên như một cuộn phim, mờ mịt, dồn dập.
**
Nhà họ Bạc truyền đời đã trăm năm, gần như không đối thủ nào có thể chống lại trong giới kinh doanh trong nước.
Hai mươi chín năm trước, Bạc phu nhân hạ sinh một cặp anh em song sinh. Khi cả hai mười sáu tuổi, cùng phân hóa, đều là alpha cấp S hiếm có, một người với pheromone rượu Gin, người kia là băng lạnh.
Con trai lớn Bạc Lan Huyền xuất sắc, hoàn hảo với vai trò người thừa kế. Còn con trai út Bạc Lan Tức, ngông cuồng phóng đãng, phá phách ăn chơi, dù thông minh trời phú, cũng sớm có bằng tiến sĩ về đầu tư mạo hiểm, nhưng quay ra cầm máy ảnh làm nhiếp ảnh gia.
Lĩnh vực cũng đặc biệt, chỉ chụp phim tài liệu.
Cậu ấy như có tài năng thiên bẩm, mới ba năm đã thành người đứng đầu trong ngành, đến đạo diễn và nhà sản xuất phải cầu xin mới mời được một tấm ảnh.
Nhưng nghề nhiếp ảnh vốn tốn kém, thù lao dù cao cũng không thể xem là đáng kể trong giới thượng lưu.
Vì thế, sau khi cha mẹ Bạc qua đời trong tai nạn, Bạc Lan Huyền chỉ tiếp quản Tập đoàn Trường Châu, không lấy một đồng từ gia sản, để lại toàn bộ cho Bạc Lan Tức, kể cả ngôi nhà cổ Bạc phủ. Có bấy nhiêu tài sản, dù tiêu xài hoang phí, cậu ta cũng đủ sống mười đời.
Hai anh em, một người chỉ chăm công việc, một kẻ ngông nghênh không màng thế sự, sắp ba mươi mà tình duyên vẫn trắng tay.
Nhưng nửa năm trước, Bạc Lan Tức bất ngờ trở về nhà cũ của Bạc gia, nói với ông cụ Bạc: “Ông nội, cháu muốn kết hôn.”
Ông cụ Bạc bất ngờ, vội hỏi: “... Cậu định cưới ai?”
Bạc Lan Tức vừa từ thảo nguyên chụp ảnh tê giác về, nước da rõ ràng sạm đi nhiều. Dường như mặt cậu đỏ lên một chút, rồi cậu khẽ ho một tiếng đầy bối rối, đáp: “Con thỏ nhỏ ốm yếu nhà họ Giang.”
Con thỏ nhỏ mà Bạc Lan Tức nhắc đến, thực ra không phải con ruột nhà họ Giang.
Con trai độc nhất của Giang gia bị bắt cóc năm sáu tuổi, từ đó bặt vô âm tín. Giang Đạt Thự chỉ có một mình, sau bốn năm đã đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ. Nhưng do luôn nhớ nhung con ruột, nên ông không làm thủ tục nhận con nuôi mà chỉ sống cùng đứa trẻ ấy.
Đứa trẻ này được cứu thoát từ một nhóm tội phạm biến đổi gen bất hợp pháp, nạn nhân trong vụ án năm đó lên đến hàng nghìn, cậu bé may mắn sống sót, vào Giang gia mọi chuyện cũng ổn thỏa. Nhưng ba năm sau, Giang gia tìm lại được con ruột.
Kể từ đó, mọi thứ trở nên khó xử.
Máu mủ tình thâm, toàn bộ tâm trí của Giang Đạt Thự lập tức đổ dồn vào con ruột, chẳng còn chỗ cho đứa trẻ đã từng là bạn đồng hành trong lúc cô đơn. Vì thế, vừa đến tuổi trưởng thành, cậu bé đã bị đưa đến nhà họ Bạc.
Nhà họ Bạc và Giang gia liên hôn vốn đã là môn không đăng, hộ không đối, huống hồ đây lại là một thiếu gia giả.
Chỉ là độ tương hợp lên đến 96%, nên Bạc Lan Tức đồng ý hôn sự này.
Ông cụ Bạc nhíu mày hỏi: “Cậu nói cưới là cưới, người ta có ưng không?”
Bạc Lan Tức như bị chạm đến chỗ đau, kiên quyết đáp: “... Tất nhiên rồi! Nhà họ Giang muốn kết thân với nhà ta còn chẳng kịp ấy chứ.”
Lại nhấn mạnh: “Cậu ấy chắc chắn muốn cưới hơn cháu.”
Ông cụ thấy cậu như vậy thì nổi giận, khẽ thở dài nói: “Đưa người về nhà ăn cơm cái đã.”
Bạc Lan Tức quay đầu, vẫy tay vừa rời đi vừa nói: “Vâng, cháu đến chỉ để báo với ông một tiếng, cậu ấy còn đang đợi cháu đi đăng ký đây.”
Ông cụ Bạc nhìn theo, vừa muốn cầm gậy đánh, vừa hậm hực: “Để xem ai gấp gáp hơn ai đây!”