Ta cố lấy can đảm mở lời:

"Đương gia… con bé đang bẩn lắm, để ta ôm lấy thì hơn."

Hồ Ba nhíu mày, nhìn ta và Phán Đệ một lượt từ đầu đến chân.

Hắn đang bực sao, hay là có điều không vừa ý?

Chút can đảm vừa có bỗng chốc tan biến.

Ta nhận lấy Phán Đệ, nuốt khan vì căng thẳng, đợi hắn nổi giận như cách từng chờ đợi những trận chửi mắng của Triệu Đại Thiện.

Nhưng hắn không cáu gắt, chỉ nói nhẹ nhàng:

"Con gái nên sạch sẽ. Ta đi nấu nước, tắm rửa rồi hãy nghỉ."

Nói xong hắn quay người vào nhà bếp.

Ta thở phào, nhẹ nhàng xoa lưng Phán Đệ.

Khoan đã, bảo tắm rửa rồi nghỉ… chẳng lẽ là…?

Tim vừa bình ổn chút lại đập rộn lên.

"Nước chuẩn bị xong rồi, mau đến mà tắm."

Nghe hắn gọi, ta bế Phán Đệ, lòng dạ rối bời mà đi theo.

"Hai người không có quần áo thay, trời cũng đã khuya, cứ mặc tạm đồ của ta."

Hắn vừa đi, đầu ta cứ rối như tơ vò, chẳng nghe lọt nổi lời nào.

Phán Đệ thì đã nhanh nhẹn trèo vào thùng nước ấm.

"Mẫu thân ơi, nhà mình chưa từng được ngâm bồn bao giờ, ở đây còn có xà phòng thơm nữa! Con phải tắm cho thật sạch mới được."

Trẻ con chỉ cần chút gì mới lạ là vui ngay.

Nhưng thứ xà phòng này quý giá, hẳn chẳng phải chuẩn bị cho mẹ con ta.

Nước nóng làm mắt ta cay xè, ta vừa lau người cho Phán Đệ vừa an ủi nó:

"Không dùng xà phòng thơm, mẫu thân vẫn có thể tắm sạch cho con mà."

Chúng ta tắm rửa chậm rãi đến khi nước đã nguội hẳn, rồi ta mới bế Phán Đệ ra ngoài.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng ta vẫn đánh bạo mở lời:

"Đương gia, con bé còn nhỏ, hôm nay cũng đã sợ hãi nhiều, đêm nay e rằng ngủ không yên giấc. Chuyện… chuyện ở chung phòng…"

Ta nói càng lúc càng nhỏ, tai Hồ Ba dường như cũng đỏ lên.

"Hai người mới đến hôm nay, trời cũng khuya rồi. Những chuyện khác, để sau hẵng tính."

Thoáng quên đi việc ác quỷ ám thân, ta bỗng cảm thấy Hồ Ba có lẽ không đáng sợ như người đời vẫn nói.

Ta vừa dỗ Phán Đệ ngủ vừa định ra ngoài đổ nước thì thấy Hồ Ba đi theo.

Có lẽ vì thấy nước trong thùng không chút váng bẩn, hắn lại nhíu mày hỏi:

"Sao không dùng xà phòng thơm?"

Có lẽ là chê chúng ta không sạch sẽ.

Ta hơi ngượng, cúi đầu đáp khẽ:

"Lần sau… lần sau ta sẽ tắm rửa thật sạch sẽ."

Hồ Ba không nói gì thêm, lẳng lặng trải chăn mền ra sàn.

"Hôm nay gió lớn, e rằng ban đêm các người sẽ thấy sợ. Ta sẽ ngủ lại trong phòng này."

Nghe nói hắn chưa từng cưới được ai.

Lần này bỏ nhiều tiền mua mẹ con ta, hẳn là sợ chúng ta trốn, nên cố ý ở lại canh chừng.

Dù trong lòng không cam tâm, nhưng ta cũng hiểu được.

Đêm ấy, ta không dám ngủ, ngay cả hơi thở cũng phải dè dặt.

Phán Đệ, con bé tinh ranh này cũng không dám chợp mắt.

Dưới ánh trăng, ta thấy đôi mắt con bé mở to sáng lấp lánh, chăm chú nhìn Hồ Ba mãi không rời.

Đến khi hắn phát ra tiếng ngáy nhẹ, Phán Đệ mới ghé sát tai ta thì thầm:

"Mẫu thân ơi, vị thúc thúc này là người tốt."

"Vì sao con nghĩ hắn là người tốt?"

“Ông ấy không đánh con, cũng không đánh mẫu thân…"

Phán Đệ nói được mấy câu thì ngủ thiếp đi.

Ta nhẹ nhàng vỗ về con, cắn c.h.ặ.t môi đến không dám khóc thành tiếng.

Thì ra trong lòng con bé, chỉ cần không như phụ thân nó – tay đấm chân đá, thì đã là người tốt rồi.

Trời bắt đầu rạng sáng, ta khẽ khàng rời khỏi giường.

Đến giờ này, ta thường phải dậy nấu canh giải rượu, chuẩn bị bữa sáng.

Đây là quy định của Triệu Đại Thiện, để hắn tỉnh dậy có sẵn đồ ăn.

Thực ra, hắn vốn lười nhác chẳng bao giờ dậy sớm, nhưng ta vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, chẳng dám lơ là.

Bởi ta hiểu, nếu có ngày hắn thực sự dậy sớm mà không thấy đồ ăn, chắc chắn ta sẽ lại chịu một trận đòn.

"Nàng định làm gì?"

Hồ Ba nằm cạnh, khẽ khàng hỏi.

Ta sợ đến nỗi nói cũng lắp bắp:

"Ta… ta không biết chàng dậy sớm thế này, xin lỗi, ta sẽ đi nấu cơm ngay!"

Hồ Ba có vẻ không vui:

"Đâu phải ta dậy sớm, mà là nàng làm ta thức giấc. Nhà nào mà lại dậy sớm thế để nấu cơm?"

Ta run rẩy ngồi lại giường, định giải thích nhưng sợ hắn càng bực thêm.

Hắn lại xoay người ngủ tiếp, mà khi tỉnh không biết sẽ trách phạt thế nào.

Khi Hồ Ba tỉnh, Phán Đệ cũng đã dậy.

Sợ hắn mắng mỏ trước mặt con bé, ta khép nép hỏi:

"Đương gia, hay là để ta đi làm cơm trước?"

Hắn không trả lời, hẳn là đồng ý.

Ta dắt Phán Đệ vào nhà bếp, vừa bước vào đã ngỡ ngàng đến suýt rơi cằm.

Trên bàn bày đầy bánh bao bột trắng đã chuẩn bị sẵn, còn có mấy bó rau xanh tươi mới.

Chưa hết, còn có mỡ heo, đường trắng, muối… thứ gì cũng đủ.

Không ngờ hắn làm nghề coi xác mà lại có của cải đến vậy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play