Cuối cùng chốt chia lợi nhuận là bốn sáu, Diệp Sở Sở lấy bốn phần, Chu Mẫn lấy sáu phần.
"Chị dâu, em cũng không quan tâm cái gì khác, chỉ để ý vẽ tranh, chị muốn em vẽ như thế nào thì em sẽ vẽ như thế." Diệp Sở Sở cũng không ở từ chối, hào phóng nói.
"Được, nhưng mà chúng ta nên làm chính thức một chút, ký một cái hợp đồng, như vậy với em hay là chị đều tốt cả." Chu Mẫn thực rõ ràng, nói xong liền lấy ra bút giấy viết ra một cái hợp đồng.
"Chị dâu, còn cần ký hợp đồng sao?" Diệp Sở Sở có chút kinh ngạc.
"Phải ký chứ, thân thích là thân thích, mua bán là mua bán, chúng ta phải rõ ràng, như vậy cũng có lợi cho chúng ta hợp tác lâu dài." Chu Mẫn gật đầu nói.
Diệp Sở Sở không biết nói cái gì, trong lòng lại nghĩ, đúng là người học đại học có khác, nói chuyện làm việc đều thấu đáo như vậy, không có một chút hàm hồ nào.
Chu Mẫn viết một bản hợp đồng đơn giản, giải thích từng điều cho Diệp Sở Sở nghe, Diệp Sở Sở không ý kiến, rồi hai người ký với nhau, sau đó Chu Mẫn lại lấy ra mấy bản tạp chí thời trang cho Diệp Sở Sở xem, còn dặn dò một số công việc cần chú ý.
Diệp Sở Sở tập trung nghe, cho đến buổi tối Triệu Văn Thao và Diệp Minh Bắc mua đồ vật này nọ trở về mới về nhà.
Cô em chồng này không học cao lên thật là đáng tiếc, Chu Mẫn có chút tiếc nuối trong lòng, nhưng mà nghĩ đến cô em chồng này kiếp trước sống không tồi, cũng không có gì để đáng tiếc.
Về đến nhà, Diệp Sở Sở lấy hợp đồng ra khoe khoang với chồng mình, em cũng bắt đầu làm ăn buôn bán rồi này.
Triệu Văn Thao xem xong, đầu tiên là hôn vợ mình một cái thật kêu, sau đó mới nói: "Vợ à, em xem xem đây là cái gì!"
Nói xong hắn đưa túi tiền cho cô.
Hiện giờ túi tiền của Triệu Văn Thao đã là súng điểu thương thay pháo*, từ cái bao lụa nhỏ bé giờ đã đổi thành tay nải nhỏ màu xanh biếc, túi này chắc chắn dùng bền, trang đích tiễn còn nhiều.
*thành ngữ chỉ sự thay đổi tích cực
Nếu giống với đời trước, bên trong đều là trăm tờ tiền giá trị lớn, vậy thì Triệu Văn Thao liền giàu to rồi, nhưng mà cho dù không phải trăm tờ tiền, tất cả đều là vài đồng mấy hào, ngày này kiếm được cũng có thể năm sáu đồng tiền, lúc tốt nhất hơn mười đồng cũng có, tính toán, một tháng cũng có thể kiếm được trăm, lúc này thu vào cũng rất lớn.
"Vợ xem, chồng em có phải rất lợi hại hay không?" Triệu Văn Thao nhướng mày, vẻ mặt thể hiện mau mau khen anh đi.
Diệp Sở Sở sao không biết hắn lòng dạ hẹp hòi, cô muốn cười, nhưng vẫn hùa theo: "Đúng, lợi hại, anh lợi hại nhất, theo anh là lựa chọn tốt nhất cả đời này của em!"
Triệu Văn Thao vừa lòng, cười nói: "Vợ ơi, mau mang sổ ra tính, nhìn xem hôm nay buôn bán lời bao nhiêu tiền."
Diệp Sở Sở đã lấy tiền ra, phân loại, kiểm kê, mà Triệu Văn Thao nhìn cô đếm tiền mà cảm thấy hạnh phúc mà ngọt ngào.
Hắn kiếm tiền cô đếm tiền, thói quen này bọn họ sẽ duy trì cả đời.
Triệu Văn Thao và Diệp Minh Bắc hăng hái làm ăn mua bán, đám anh trai chị dâu đã nhanh chóng biết. Anh hai và anh tư cũng không cảm thấy có gì, một người thì thành thật, một người thì không có hứng thú, thầm nghĩ làm ruộng là sống tốt nhất.
Nhưng chị hai với chị tư lại không như thế, đỏ mắt lại sốt ruột.
"Ai kêu các người không có người thân tốt!" Anh ba ghen tị nói.
Anh ta còn may, có đậu hũ bán, mỗi ngày kiếm tiền cũng nhiều hơn so với chị hai với chị dâu bốn, hãy nhìn xem Triệu Văn Thao cũng đã có xe, tuy rằng không phải Triệu Văn Thao mua, nhưng như thế này vẫn là cho người ta thấy nó kiếm được tiền, trong lòng anh ta đương nhiên cảm thấy khó chịu.
Chị hai và chị dâu bốn đều là âm thầm trợn trắng mắt, thân thích giàu nứt đố đổ vách như nhà họ Diệp thì có bao người? Triệu Văn Thao ăn uống xa xỉ nhưng vẫn có thể có tiền hơn các cô, các cô khổ sở chịu mệt nhọc nhịn ăn nhịn uống, lại không có gì, nói xem lí lẽ ở đâu?
"Mỗi ngày lột sợi đay thì có thể bán được mấy đồng!" Chị hai nhìn anh hai ngồi ở đầu giường cạnh lò sưởi lột sợi gai thì tức giận nói.
Anh hai nhíu mày nói: "Cô lại thế nào nữa? Không phải cô nói là muốn làm đế giày, tôi không lột thêm nhiều sợi gai, cô dùng gì để bện thành dây gai?"
Chị hai ngực như muốn bùng nổ: "Anh cũng chỉ có trông cậy vào mấy cái đề giày kia của tôi à, đống đó thì được bao nhiêu tiền, chú ba còn mỗi ngày đi bán đậu hũ, anh thì sao, sao anh không nghĩ ra bán cái gì đi!"
Anh hai tức giận nói: "Cô nói bán gì, cô nói đi, cô nói bán cái gì thì tôi bán cái đó!"
Chị hai nghẹn họng, bán gì, chị ta cũng không biết bán gì, bán đậu hũ, vậy thì chắc chắn cũng sẽ không bán qua chú ba, bán giá đỗ, chị ta cũng đã đến hỏi chị, giá đỗ kia lợi nhuận cũng không cao. Triệu Văn Thao chủ yếu là bán thịt. Mà con đường bán thịt là Triệu Văn Thao lại có người cung cấp, bọn họ không có, nghĩ tới nghĩ lui căn bản không có gì để bán.
"Chuyện này cũng không thể kêu tôi nói được, anh là đàn ông, là người đứng đầu gia đình, anh cũng phải nghĩ ra gì đó chứ!" Chị hai không nghĩ ra được liền giao cho anh hai: "Thật sự không được thì anh đi tìm chú sáu, anh đi chung xe với bọn họ, làm chút gì đó."
"Cô dẹp đi! Xe là anh vợ của thằng sáu bỏ tiền ra mua, thằng sáu còn phải dựa vào người ta đấy, cô kêu tôi đi chung xe với người ta, cô lấy tư cách gì mà chung, cô có tiền sao? Bọn họ nhập hàng đó là cần tiền của mình để nhập!" Anh hai cự tuyệt thẳng thừng.
Nếu như là anh vợ của anh thì còn được, nhưng đây lại là anh vợ của em trai anh, này cũng không thể gọi là thân thích được, hơn nữa chính anh cũng không có gì, lúc này đi chung ăn ké, đến lúc đó còn không phải làm em trai mình khó xử à? Anh hai thực vì người khác suy nghĩ.
Chị hai cũng hiểu được ý của anh hai nói, nhưng mà hiểu được ý không có nghĩa là có thể chấp nhận được.
"Cái gì cũng không được, chẳng lẽ cứ như vậy mà nhìn người ta kiếm tiền sao?" Chị hai đến tức giận, cao giọng.
"Được rồi, cô cũng đừng có nghĩ chuyện không đâu, chuyện chính còn chưa làm xong đâuu, còn nghĩ đến cái khác! Ngày mai đến phiên chúng ta chế biến, cô còn không đi chưng lương khô, đừng để đến cuối năm không kịp phải làm đến tận nửa đêm, sớm làm xong đi. Còn có, cô không phải nói còn có mấy đôi giày chưa làm sao, đến năm mới người ta còn chờ, đến lúc đó làm không xong đừng có trách ai!" Anh hai mắng cho một trận.
Chị hai không có cách nào phản bác, chị ta thật sự đã quên ngày mai đến phiên bọn họ chế biến, một lần chế biến chính là hai ngày, chờ xong việc còn phải đi ngâm đậu, đúng rồi, còn có mấy đôi giày kia, cho dù như thế nào cũng phải làm xong cho người ta, đó chính là tiền đấy!
Sau khi mùa đông đến cũng là lúc các thôn chế biến lương thực, lương thực thu hoạch xong cũng không thể trực tiếp ăn, mà cần đi xát vỏ, trước kia đều là dung cối xay đẩy để nghiện, hiện tại có xưởng chế biến, đa số lương thực đề mang đến xưởng chế biến chế biến, tốn chút phí chế biến, một năm gạo và mì thu được sẽ chế biến xong trong một hai ngày, dùng cối xay thôi cũng phải tới mùa xuân sang năm, mệt chết người ta!
Nhưng xưởng chế biến của toàn bộ huyện cũng chỉ có hai, muốn dùng cần xếp hàng, cũng mặc kệ có đảm nhiệm chức vụ gì hay không cũng đều phải xếp hàng.
Đương nhiên, cũng có người không đi xưởng chế biến, tiếc chút tiền ấy, cũng thấy phiền toái, dùng cối xay còn tiết kiệm được chút tiền, lại ở nông thôn, mệt chút cũng đáng.
Nhưng mà dùng cối xay cũng phải xếp hàng, bởi vì mọi người so thói quen sử dụng cối xay để xay mì, chính là xay gạo thành mì, rồi lại chưng lương khô, năm mới đến ai cũng chưng lương khô, về chút món thế này thì không cần thiết phải chạy đến nhà xưởng chế biến, cho nên, muốn sử dụng cối xay thì cũng phải đợi đến lượt.
Nhưng mà còn có lí do chính là, có người cảm thấy gạo với mì do cối xay làm ra, so với máy móc chế biến ra ăn được hơn, trong đó anh ba cảm thấy như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT