“Vậy thì tốt.” Lúc này Diệp Minh Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Mẫn nhìn sang bên cạnh, là một cánh rừng thông tuyết trắng phủ đầy, giống như một bức tranh sơn dầu.

“Minh Bắc, anh nhìn xem, ở đó đẹp quá, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lát đi.” Chu Mẫn cười khẽ, kéo tay anh vào trong rừng thông.

Diệp Minh Bắc tất nhiên cho là Chu Mẫn nói cái gì thì chính là cái đó, ngoan ngoãn đi theo cô.

Tuyết dày hơn một thước, bước một bước là lún xuống, đi rất tốn sức, đi được một lúc Chu Mẫn đã không thể bước tiếp được nữa, cô dựa vào một cây thông, quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Minh Bắc.

“Mẫn Mẫn, sao thế?” Diệp Minh Bắc không biết tại sao nhịp tim lại nhanh hơn một chút.

“Minh Bắc, lâu như vậy không gặp nhau rồi, anh không nhớ cô vợ yếu ớt của anh chút nào sao, ở đây đang không có ai mà!” Chu Mẫn nói khẽ.

Nếu bây giờ Diệp Minh Bắc còn không hiểu ý là gì, vậy thì anh ta không phải là một người đàn ông nữa, rõ ràng anh ta là một người đàn ông, còn là một người đàn ông trong số nhiều người đàn ông.

Vì thế Diệp Minh Bắc không hề do dự, trực tiếp ôm vợ mình vào trong lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi khiến anh ngày nhớ đêm mong của vợ mình.

Đợi đến khi ra khỏi rừng, đó đã là chuyện của bốn mươi phút sau rồi.

Tất nhiên, đôi vợ chồng trong ngày tuyết lớn này không hề làm gì cả, chỉ thuần túy hôn môi thôi.

Không chỉ Diệp Minh Bắc ngày nhớ đêm mong vợ của mình, mà từ khi quay về từ kiếp sau, Chu Mẫn cũng như vậy.

Nụ hôn này tất nhiên đã làm điên đảo trời đất rồi.

Vẫn may Diệp Minh Bắc còn nhớ là phải về đến nhà rồi mới có thể làm chính sự.

“Mẫn Mẫn, về nhà trước đã.” Diệp Minh Bắc thở gấp nói.

“Ừm.” Chu Mẫn đồng ý một tiếng.

Lần này lên xe cô không bày trò với anh nữa, chỉ dựa vào trong lòng anh nghe tiếng tim đập mạnh mẽ qua lớp quần áo.

Khi hai người về đến nhà thì đã rất muộn rồi, nếu không phải nhà họ Diệp khác với những nhà khác, phải cho lợn ăn và dọn dẹp chuồng gà,... thì đã ngủ từ lâu rồi. Bởi vì năm nay trước khi vào đông, mẹ Diệp không để ý đến sự phản đối của cha Diệp mà đem hai con heo nhỏ về nuôi, nên trong nhà đã náo nhiệt hơn nhiều.

Nhưng hai người đã muộn như vậy rồi mà chưa về nên bố Diệp và mẹ Diệp đều cho rằng hai người đã ở lại trong huyện rồi.

“Mẹ, cha, tụi con quay về rồi!” Diệp Minh Bắc đứng ở ngoài cổng sân gọi một tiếng, sau đó quay sang nói với Chu Mẫn vừa xuống xe: “Em xem, còn mỗi nhà chúng ta là sáng đèn.”

Chu Mẫn vừa nhìn thì quả nhiên, những nhà khác đều tối đen, hơi ngại ngùng: “Chắc là cha mẹ đợi chúng ta đó, đúng ra nên quay về sớm hơn.”

Diệp Minh Bắc nhớ đến nụ hôn làm điên đảo trời đất ở dưới cây thông nhỏ đó, trong lòng không hề cảm thấy hối hận vì đã về muộn, nói: “Nhà mình vẫn luôn ngủ muộn mà.”

“Ba à, sao con lại quay về?” Mẹ Diệp chạy từ trong phòng ra: “Còn Mẫn Mẫn nữa, đã quay về chưa?”

“Mẹ!” Chu Mẫn gọi một tiếng.

Tim của mẹ Diệp cũng theo tiếng gọi “mẹ” này mà ngay lập tức trở nên thoải mái, đón được người quay về là tốt rồi.

“Mẫn Mẫn quay về rồi! Mẹ còn bảo với Minh Bắc là nếu muộn rồi thì cứ ở lại trong huyện, trời thì có tuyết, đường cũng không dễ đi, nó lại cứ không nghe, trên đường về chắc là bị lạnh rồi đúng không?” Mẹ Diệp vừa nói vừa mở cổng ra.

“Mẹ, tàu hỏa đến muộn, nếu không tụi con đã quay về từ lâu rồi.” Chu Mẫn kéo va li, vừa đi vừa nói.

Diệp Minh Bắc nói: “Trên đường từ huyện quay về bọn con thấy trời vẫn còn sớm, con cũng không muốn làm phiền người khác nên mới quay về.”

“Mùa đông này ngày ngắn, nhìn thì còn sớm chứ nháy mắt là tối rồi. Mau vào phòng sưởi ấm chút đi, chắc còn chưa ăn cơm nhỉ, mẹ đi nấu mấy món cho hai đứa.” Mẹ Diệp buộc cổng cẩn thận rồi quay sang hỏi han.

“Mẹ, còn thừa đồ ăn không, tụi con ăn chút đồ ăn còn lại là được rồi, không cần nấu nữa đâu, phiền phức lắm.” Chu Mẫn thấy mẹ chồng vậy mà không hề quan tâm đến việc sau khi cô đi thì không có tin tức gì nữa nên trong lòng rất áy náy, vội vàng nói.

“Phiền phức cái gì đâu, có sẵn rồi, buổi tối cho rằng các con sẽ quay về nên chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Mẹ Diệp bảo Diệp Minh Bắc đi đốt bếp lò, còn bà đi lấy củi.

Chu Mẫn còn muốn nói gì đó nên kéo Diệp Minh Bắc vào trong phòng.

Anh cả và anh hai đều ở hiên nhà phía Đông và phía Tây, con trai út Diệp Minh Bắc thì ở phòng đối diện với cha mẹ, phòng phía Tây, bếp lò lúc nào cũng cháy rực, nơi Diệp Minh Bắc ở không thiếu hơi người, trong phòng không hề lạnh chút nào.

Diệp Minh Bắc đi lấy một mảnh gỗ, còn Chu Mẫn thì thắp chiếc đèn dầu lờ mờ để chiếu sáng căn phòng hơn một chút.

Có một cái bàn dựa vào giường ở bức tường phía Tây, phía trên đặt ống đựng bút chì và bút máy của cô, ở bên cạnh còn có một lọ mực bút máy, bên cạnh bàn là một cái tủ, mặc dù tồi tàn nhưng được lau rất sạch sẽ, bên trong đặt sách và tài liệu ôn thi đại học của cô, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Ở bức tường phía Tây đặt hai chiếc hộp mà khi kết hôn họ nhờ thợ mộc làm, bên trên là gương trang điểm của cô, bên cạnh còn đặt một hộp phấn trắng.

Tất cả mọi thứ đều giống y hệt lúc trước khi cô đi, vành mắt của Chu Mẫn lại phiếm hồng.

Diệp Minh Bắc bước vào, thấy cô vẫn còn đứng ở trên đất thì cười nói: “Sao em còn đứng trên đất thế, mau lên giường đi, hầm nóng đó, buổi tối mẹ đã đốt không ít củi.”

Thật may vì ông trời giật dây, kiếp này tất cả mọi thứ đều còn kịp!

Chu Mẫn gạt đi những cảm xúc bi thương.

“Trong phòng ấm hơn nhiều rồi, em không hề lạnh chút nào.” Chu Mẫn vừa nói vừa cởi áo khoác nỉ màu đỏ ở bên ngoài ra, treo nó lên một chiếc đinh trên tường.

Diệp Minh Bắc động tác nhanh chóng đánh lửa, cho thêm gỗ vào, rất nhanh bếp lò đã tỏa ra hơi ấm.

“Lại đây hơ lửa sưởi ấm nào.” Diệp Minh Bắc gọi vợ mình.

Chu Mẫn đi qua, ngồi ở trên mép giường, bếp lò và giường hòa làm một, khói và lửa cũng hòa làm một, mép giường rất ấm, Diệp Minh Bắc ngồi ở bên bếp lò, cứ như vậy nhìn người vợ xinh đẹp dịu dàng của mình.

“Xem dáng vẻ ngốc nghếch của anh kìa, nhìn gì mà nhìn, có gì đẹp mà nhìn!” Chu Mẫn bị ánh mắt đó của anh nhìn đến mức toàn thân mềm nhũn, nhưng miệng thì lại quở trách.

Diệp Minh Bắc bắt gặp ánh mắt long lanh trong trẻo mang theo chút xấu hổ mà quở trách của vợ mình, cảm giác trong lòng khỏi phải nói nữa.

Khi mẹ Diệp bê mì bước vào liền cảm thấy hơi hoài nghi, hoài nghi cái gì? Hoài nghi rốt cuộc mật ngọt tràn ngập căn phòng là từ đâu ra!

Nhưng bà cũng là người từng trải nên vô cùng nhanh nhẹn nói: “Lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, mau qua đây ăn đi, ăn no rồi thì cứ để bát trên bàn bếp là được, không cần lo.”

“Cảm ơn mẹ.” Chu Mẫn cười nói.

Diệp Minh Bắc nhận hai bát mì to từ tay mẹ Diệp: “Mẹ, mẹ cứ đi ngủ đi, không cần lo cho tụi con nữa.”

“Được rồi, hai đứa cũng ngủ sớm đi.” Mẹ Diệp cũng không muốn ở lại lâu, câu tiểu biệt thắng tân hôn không phải là nói đùa nha, bà không nên ở lại gây cản trở nữa!

Hai bát mì trắng lớn cho thêm bốn quả trứng chần nước sôi, còn có bắp cải thái nhỏ, nhìn qua đã khiến người khác thấy thèm.

“Mẫn Mẫn, em đói rồi nhỉ, mau ăn đi.” Diệp Minh Bắc nói.

“Buổi trưa ăn muộn quá, em vẫn chưa đói.” Chu Mẫn kéo ghế gỗ dưới bàn ra cho anh ta, còn mình thì ngồi ở mép giường: “Chắc anh đói rồi nhỉ?”

“Hơi hơi.” Diệp Minh Bắc cười nhìn cô.

“Vậy anh còn không mau ăn đi, còn cười ngốc nghếch gì nữa, giống một tên ngốc vậy.” Chu Mẫn bị anh ta nhìn đến mức mặt hơi ửng hồng, quở trách.

Lúc này Diệp Minh Bắc mới ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.

Ăn mì xong, hai người tắm rửa sơ qua một chút rồi lên giường nằm.

“Vợ à, anh nhớ em rồi.” Diệp Minh Bắc dựa vào ánh lửa yếu ớt, trầm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play