Tuy là không hợp khẩu vị nhưng Triệu Văn Thao vẫn ăn đến mức cái bụng tròn vo, ăn xong lại uống hai chén trà đặc, lúc này mới chào tạm biệt anh Lưu đến thôn trong thôn Thái Bình để khảo sát thực địa.
Nhìn từ các căn nhà trong thôn Thái Bình thì nơi đây khá giàu có, mặc dù không phải là nhà xây bằng gạch ngói nhưng cũng là nhà bằng gạch xen với đất, tức là kết cấu thì dùng gạch, chỗ khác thì dùng thổ, hơn nữa trên nóc đa số các căn nhà đều lợp ngói đỏ, nhìn qua rất có khí thế.
Trừ những thứ này ra, sân của mọi nhà đều rất lớn, trước sau đều là lều lớn lợp bằng nhựa cùng một màu, phía trước trồng rau, phía sau nuôi gà vịt heo, cả trai lẫn gái ra ra vào vào đều bề bộn nhiều việc, gây ra một loại cảm giác cuộc sống ngày một phát triển.
Hiện tại đã khoảng hai giờ, Triệu Văn Thao thấy một người đàn bà ba bốn mươi tuổi của nhà nào đó đang đạp lên cái thang vất vả chuẩn bị nhựa trên lều lớn, thế là hắn xung phong nhận việc nói: "Chị ơi, để tôi giúp chị một tay!"
Người phụ nữ kia quay đầu lại nhìn xuống Triệu Văn Thao đứng ở cổng. Triệu Văn Thao có ngoại hình đẹp, mắt to mày rậm, mũi cao thẳng, gặp người là cười, vừa trông đã thấy gần gũi, cộng thêm tiếng chị này gọi ra cũng khiến chị ta thấy trẻ trung hơn. Phụ nữ ấy à, bất kể lớn thế nào cũng đều thích trẻ trung. Vì vậy nhất thời có thêm vài phần thiện cảm: "Được, chàng trai, vậy cám ơn cậu. Cậu hãy trèo lên chiếc thang bên kia, kéo nhựa sang bên kia."
"Cảm ơn gì chứ, tiện tay thôi mà!"
Thân thủ của Triệu Văn Thao nhanh nhẹn, trèo lên chiếc thang bên kia, kéo nhựa sang làm cho bằng phẳng, lợp kín tấm nhựa dưới sự chỉ dẫn của người phụ nữ.
"Chàng trai, nào, vào nhà uống nước đi." Người phụ nữ gọi.
Triệu Văn Thao cười nói: "Chị ơi, tôi không vào nhà đâu, tôi muốn xem qua cái lều lớn này được không?"
Người phụ nữ nở nụ cười: "Thảo nào. Cậu là người bên ngoài thôn đúng không? Tới nơi này là định chính mình làm lều à?" Nói rồi, chị ta dẫn Triệu Văn Thao đi vào từ một chiếc cửa lều treo rèm bông.
"Chị này, sao chị nhìn ra được thế?"
"Người muốn xem lều đều là người bên ngoài thôn, thôn tôi thì có lạ gì thứ này."
Triệu Văn Thao vào trong lều lớn đã cảm thấy có một luồng nhiệt, có điều hắn không để ý tới những thứ này, mắt nhìn thẳng đăm đăm vào một mảnh rau xanh, hẹ, cải trắng, xà lách, hành lá, tỏi tươi các loại trước mặt, thật đúng là đầy đủ cả.
Vừa rồi khi đang lợp lều đã nhìn mấy lần, song có điều đang làm việc nên không nhìn kỹ được, lúc này nhìn gần mới cảm thấy mới mẻ, bên ngoài thì ngoại trừ cây tùng ra chẳng còn gì có màu xanh biếc nữa.
"Chỗ là để trong nhà ăn, còn bên kia là để bán." Chị ta gọi hắn đi vào trong.
Triệu Văn Thao đi theo vào trong, thức để bán đồ gồm hai loại cà tím và cà chua.
"Các loại rau xanh khác nhau thì thụ phấn cũng khác nhau. Hai loại này có thời gian không khác nhau là mấy, là loại cho thu hoạch cùng nhau, dễ chăm sóc. Tự mình lớn lên đã như vậy rồi."
Thụ phấn? Triệu Văn Thao ngẫm lại liền hiểu, mùa đông không có ong cũng không còn bướn nên cần con người thụ phấn cho.
Người phụ nữ cũng là một người nhiệt tình, chị ta nói cho Triệu Văn Thao hạng mục công việc chủ yếu của lều lớn, giữ ấm này, chiếu sáng, khống chế nhiệt độ, bón phân, sâu bệnh gì đó. Nghe xong, Triệu Văn Thao âm thầm líu lưỡi, không ngờ loại lều lớn này lại phức tạp như vậy.
"Mỗi ngày đều phải vén mành cỏ chăn mền ra phơi dưới ánh mặt trời, một giờ chiều lại phủ lên, có đôi khi phủ vào buổi tối." Người phụ nữ nhìn dáng vẻ của Triệu Văn Thao rồi nở nụ cười: "Có phải cảm thấy rất phiền phức không?"
Triệu Văn Thao gật đầu: "Phiền phức hơn tôi nghĩ."
"Lúc không có loại lều lớn đều cảm thấy đơn giản, đợi làm rồi thì sẽ biết. Thứ này phải phiền hà hơn cả trồng trên đất, bây giờ vẫn tốt, trời chưa lạnh lắm, chờ đến khi đông đến, buổi tối phải bổ sung thêm ít than đá cho bếp lò. Gặp hôm trời rơi tuyết lớn, phải lên xem tuyết, nếu không là bị sụp ngay. Năm ngoái tuyết lớn, lều của mấy nhà trong thôn chúng tôi đều đè sụp, lỗ không ít tiền."
Triệu Văn Thao lập tức nhìn ra bốn phía, thấy khung của lều lớn đều chống bằng gỗ: "Sao không dùng thứ gì đó rắn chắc hơn?"
Người phụ nữ thở dài: "Dùng sắt thì rỉ rồi sẽ nát vụn, hàn cũng phiền phức, với cả giá thành cũng cao."
"Nhưng rau mùa đông rất đắt, không phải rất nhanh đã có thể hồi vốn ư?"
"Chàng trai à, cậu nghĩ thật là đơn giản." Người phụ nữ cười nói: "Rau mùa đông đắt thì đắt thật, nhưng có mấy người mua đâu, chỉ có mấy hôm mừng năm mới, còn đâu những thời gian khác người mua chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vả lại, số than đá phải đốt trong mùa đông cũng là một số lượng không nhỏ."
Triệu Văn Thao chú ý tới một cái bếp lò rất lớn bên cạnh, cái lều lớn này toàn dựa vào đốt than đá để sưởi ấm, củi đốt không đạt được nhiệt độ kia.
Triệu Văn Thao lắc đầu liên tục: "Đây thật đúng là một chuyện đốt tiền."
"Không phải ư? Chỉ mùa đông này mới có thể kiếm vài đồng tiền, đến hè rồi thì mọi nhà đều trồng rau, có mấy người mua rau nữa?"
Triệu Văn Thao nở nụ cười: "Chị ơi, các chị còn có rau thu đâu, đâu đâu cũng đều biết rau của thôn Thái Bình các chị rất ngon mà."
"Rau thu trồng trên đất đai nên việc ấy không tốn kém gì. Chẳng qua rau thu cũng rẻ rúm, nếu không có những đơn vị nhà máy đó cần thì cũng chả bán được bao nhiêu tiền."
Điều này cũng phải, bây giờ dân chúng đều tự cấp tự túc, không đi mua cũng không bán một số thứ.
Lại nói chuyện với nhau một lát rồi Triệu Văn Thao đến nhà khác, miệng hắn ngọt, nói ra cũng được người ta yêu thích, hơn nữa cũng đâu hỏi bí mật gì, đi vòng vo mấy nhà thì cơ bản là điều muốn biết đều sẽ biết được.
Trời chạng vạng tối, hắn quay trở về đại đội, chuyện này đã bàn xong với anh Lưu rồi, đêm nay ở một đêm, ngày mai đi tìm một xe trở về.
Buổi tối lão Khúc đầu hấp bánh trộn từ hai loại gạo kê và ngô, lại nấy một nồi cháo gạo kê trắng, hâm lại đồ ăn còn dư lại từ buổi trưa cùng nhau cho nóng, sau đó cắt một thịt lợn chín đỏ trắng xen nhau, đổ lên nước tương tỏi lên rồi lại mang lên rượu đế hàng rời (hàng đã phá kiện để bán lẻ), ba người ngồi quanh trước bàn bắt đầu uống.
"Đi xem thế nào rồi?" Anh Lưu ăn miếng thịt lợn chín và hỏi.
Lão Khúc hừ hừ hai tiếng nói: "Có thể thế nào được nữa? Khẳng định là không được, loại lều lớn đó không phải là ai cũng có thể làm được đâu, vừa nhìn thằng nhóc này đã không được rồi."
Triệu Văn Thao vui vẻ: "Bác ơi, sao bác lại thấy cháu không được chứ?"
Anh Lưu cười: "Nói đi xem nào. Lão Khúc, bác nhìn thế nào đấy, sao thằng nhóc nhà người ta thì không đượ?."
Lão khúc uống rượu, mặt mày đỏ thẫm, cười khà khà: "Thằng ôn nhà cậu không phải là người làm việc này đâu."
"Thế cháu làm gì?" Triệu Văn Thao tò mò hỏi.
"Ta nào biết được, nói chung là dựa vào cậu thì không làm được cái loại lều lớn đó đâu. Cậu nói xem ta nói đúng hay không?"
Triệu Văn Thao nở nụ cười, cũng không giấu giếm: "Đúng ạ, bác nói rất đúng, cháu đúng là không làm được, thực ra cháu tới không phải để học cách trồng trọt trong lều lớn đâu."
"Thế mà anh cũng có thể nhìn ra à?" Triệu Văn Thao kinh ngạc.
Anh Lưu cười phì một tiếng: "Thế đã là gì, tới thôn Thái Bình không phải học trồng trọt trong lều lớn thì chính là buôn bán rau. Cậu không học trồng trong lều, không phải là tới buôn bán rau thì chẳng lẽ là tới chơi?"
Lão Khúc nói: "Đúng đầy, công việc này mới là thứ mà nhóc nhà cậu làm đây này."
"Bác à, bác chắc chắn thế?" Triệu Văn Thao chớp mắt, trông ông lão tướng mạo xấu xí này.
Lão Khúc nở nụ cười, tự đắc nói: "Già này năm nay hơn sáu mươi rồi, từ nhỏ đã giữ cửa ở đại đội này, giữ cửa cả đời, cũng nhìn hết cả đời người, người nào vừa đi qua đã tường tận tám chín phần mười. Thằng lỏi nhà cậu nhìn thì là một kẻ tinh ranh, là một người làm việc lớn đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT