Chị tư bực bội, nhìn dáng vẻ của Diệp Sở Sở thì không giống đang giả vờ, chẳng lẽ thật sự không biết sao, không thể nào, chuyện lớn như vậy làm sao mà không biết được, có lẽ là không biết chú út nói đến chuyện dưỡng già của mẹ chồng, liền nói đến chuyện chú út nhận chuyện sao này dưỡng già của mẹ chồng.
“Thím sáu à, không phải chị nói chuyện khó nghe, chuyện dưỡng già này không phải là chuyện đơn giản đâu, tốt đẹp thì không sau, ăn thì ăn được bao nhiêu, một chén cơm, mặc thì mặc được bao nhiêu, một bộ đồ cũng mặc được mấy năm, sợ là sợ lúc sinh bệnh ra cơ. Người lớn tuổi rồi dễ bị bệnh, bênh vặt không dừng, bệnh nặng thì, ôi mẹ ơi, năm ở trê giường đó không dậy được cơ. Tốn tiền thì không nói, lại còn phải hầu hạ. Bà cụ Trương ở phố trên chắc em biết đó, chưa đến bảy mươi, một trận tuyết mùa đông năm ngoái đã ngã một phát đập mông xuống đất, thế là liệt hẳn luôn, đến bây giờ còn chưa dậy được, con dâu Trương lớn của bà ấy đã hơn bốn mươi tuổi rồi, trong một năm mà tóc bạc trắng cả đầu, chuyện hầu hạ người sinh bệnh này á chịu không nổi đâu!”
Chị tư cứ nói liến thoắng không ngừng, vừa nói lại còn vừa bổ sung thêm, cô không hiếu thuận sao, vừa bưng nước rửa chân cho bà cụ lại còn đưa đồ ăn ngon đến thì được coi là gì, ai mà chả làm được, đợi đến khi liệt nằm trên giường không động đậy được nữa xem thử cô có hiếu thuận hay không.
Mà chị ta cũng không thử nghĩ xem chuyện ai cũng có thể làm được mà chị ta lại không làm.
Diệp Sở Sở kiên nhẫn ngồi nghe, lời nói của chị tư mặc dù có thêm thắt chút ít nhưng mà ý chính vẫn không hề thay đổi, đó chính là các anh chị hoài nghi cha mẹ chồng len lén đưa đồ tốt hết cho vợ chồng cô, chồng cô đưa ra ý tự mình nuôi nấng cha mẹ già, nhưng mấy anh chị lại không đồng ý, lý do không đồng ý chính là sợ phải gánh cái danh không bất hiếu, mặc dù sau đó chồng mình nói muốn cha mẹ chồng sang ở chung cũng không được đồng ý, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Cô có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc đó, vô cùng đau lòng cho chồng, liền nói: “Chị tư, Văn Thao từng nói với em là đợi dựng được nhà thì sẽ đón cha mẹ qua ở cùng, em cũng bằng lòng. Cho dù tới ngày cha mẹ già tới mức không đi đứng được nữa, em thân là con dâu, chăm sóc cha mẹ cũng là điều nên làm. Chị tư không còn chuyện gì khác thì em xin phép đi trước.”
Chị tư trợn tròn mắt lên nhìn, nói với cô ta nửa ngày trời là vô ích à? Người này không phải bị ngu đấy chứ? Lại còn tình nguyện hầu hạ người già, chị ta không thể nào tin được!
Có điều nghĩ lại cho dù là chú út hay là Diệp Sở Sở thì đều nói là dựng được nhà thì sẽ đón cha mẹ qua ở. Nói ngược lại chính là nếu không dựng nhà thì sẽ không đón được cha mẹ qua ở chung, mà nhà thì đến khi nào mới xây mới dựng ai mà biết được? Cái dáng vẻ của chú út đó chính là đồ chém gió, đời này có xây được cái nhà hay không thì lại là chuyện khác rồi.
“Nhà có một già như một bảo, mẹ với cha chính là hai bảo vật rồi.” Diệp Sở Sở cười nói.
Mẹ Triệu hiểu rồi, cho dù Diệp Sở Sở nói thật hay giả, lời này làm rất ấm lòng: “Văn Thao nói với con rồi à?”
“Văn Thao đã nói với con từ sớm rồi, đợi đến khi xây được nhà thì bảo mẹ với cha sang ở chung với bọn con.”
Mẹ Triệu vô cùng vui mừng, hai ông bà thật sự không hề uổng phí khi yêu thương đứa con trai này, lại còn đứa con dâu này nữa, cũng là đứa hiếu thuận.
“Cha mẹ còn làm được, trước tiên cứ tự sống mấy năm đã, đợi đến khi già không làm được nữa, ai cũng có phần cả, không thể liên lụy nhà hai đứa được.”
Diệp Sở Sở cũng không hề khuyên bảo, hiếu thuận thì không nhất định phải nghe sự sắp xếp của người lớn, mà là cố gắng tôn trọng tâm nguyện của người già, hơn nữa nhà còn chưa xây được, bây giờ không nhất thiết phải bắt cha mẹ đưa ra quyết định.
Chị hai lúc này lại bị người bạn tốt Lý Phân trong thôn kéo đi muối dưa chua.
Lý Phân ở ngay bên tây viện, chỉ cách sương phòng mà chị hai ở có một bức tường, tối hôm qua chị ta nghe thấy tiếng chị hai làm ầm lên.
“Chuyện gì thế?” Lý Phân và chị hai đứng ở trước vại lớn rửa rau cải, chị ta hỏi.
Chị hai muốn giấu cũng không giấu được, đôi mắt bị sưng húp còn chưa xẹp được miếng nào.
“Cãi nhau với cha mấy đứa nhỏ.” Chị hai rửa hai cây cải thảo to lại thấy buồn lòng: “Chú út nhà nó mua được một xe đồ ăn về, chị biết chứ?”
“Cái đó sao mà không biết được, cả thôn ai mà chả biết!”