"Trong thôn cũng không phải là không có bất công, các con nói ta bất công nhưng có nhìn xem cái bất công trong lời của người ta là như thế nào không? Đây chính là hận không thể từ trên người đứa con khác cắn xuống miếng thịt mỡ dày đến phụ cấp cho đứa con này, ta có cắn thịt của các con hút máu của các con à? Thế mà để dẫn đến việc trong lòng ý kiến bất mãn với ta đến mức độ như thế!”Mẹ Triệu mặt lạnh quét mắt qua từng đứa con trai cùng con dâu.
“Mẹ, chúng con không có…” – Anh hai khổ sở nói.
“Đúng vậy ạ, mẹ, chúng con làm sao lại có thể nghĩ như vậy?” – Chị ba cũng vội vàng nói.
Mẹ Triệu cười lạnh: “Các con không có nghĩ như vậy, nhưng vẫn có ít người liền muốn nghĩ như vậy! Ta hôm nay cũng nói rõ ràng cho các con biết, thằng sáu mua cái gì ăn cái gì đều là do thằng sáu tự mình kiếm được, không phải do chúng ta già rồi đem chia cho hắn, phân chia gia tài ngày hôm đó cũng đã phân rõ ràng, đừng có chính mình bản lĩnh không có liền cho rằng chúng ta già rồi thiên vị thế này thiên vị thế kia, chúng ta không phân chia cho thằng sáu nhiều hơn một phân tiền nào cả, cũng sẽ không phân chia nhiều hơn cho các con một phân tiền, nếu vẫn còn hoài nghi cái này cái nọ, xem người như tặc, ta liền đuổi chị ta đi, ta đường đường là hàng lão của nhà họ Triệu nhưng cũng không nuôi dạy nổi đứa con trai cùng con dâu như vậy!”
Sắc mặt của mọi người đều khác nhau.
Chỉ có chị tư không che giấu được kích động, mẹ Triệu chỉ nói lời này thế nhưng lượng tin tức đã đủ lớn, chị ta đảo nhanh cặp mắt nhỏ, cố gắng tìm câu trả lời cho toàn bộ chân tướng sự việc.
Để mặc mẹ chồng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe lâu như vậy, nghe đến đó chị hai cũng là không thèm đếm xỉa, nói: “Mẹ, mẹ nói là mẹ không cho chú sáu tiền, nhưng chú sáu làm sao dựa vào bán rau bán đậu liền có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Ăn sung mặc sướng, mua được thức ăn rồi còn mua được cả cái xe như thế, nói ra ai mà tin được! Mẹ, mẹ luôn luôn bất công vì chú ấy là con út trong nhà, chúng con có nói gì đâu? Nhưng phân chia gia sản còn như vậy, mẹ, làm lão một chén nước đoan bất bình, dù như thế nào cũng phải phân chia không khác biệt quá chứ? Mẹ xót con trai, liền không thương cháu của mẹ sao? Chúng con chỉ còn có một chút thức ăn như vậy, mùa đông dài như thế, rồi rất nhanh sẽ đến mùa xuân, đến lúc đó chúng nó sẽ ăn cái gì a, con đây có vì ai đâu, chẳng phải cũng chỉ là vì đứa con của con hay sao!”
“Thật sự là tủi thân cho chị, vậy mà lại để chị phải ở trong cái nhà này nhẫn nhịn nhiều năm như vậy!” – Mẹ Triệu cười lạnh, trước kia bà thật sự là có mắt như mù, còn cảm thấy người con dâu này không tồi, giờ nhìn xem một chút, cái này thật sự là quá không tồi!
Chị ba cũng sợ đến ngây người, đây chính là chị hai dịu dàng ngoan ngoãn rộng lượng kia sao, làm sao có thể nói chuyện với mẹ chồng bằng cái giọng này?
“Chị hai!” – Chị ba nhanh chóng lôi kéo quần áo của chị hai.
Chị tư cực kì kích động, ngực kịch liệt phập phồng, trong lòng tự nhủ, quả nhiên chuyện là do một xe đồ ăn kia gây nên!
Chị ta liền nghĩ, chị hai làm sao có thể làm như không thấy, đó chính là cả một xe ngựa đồ ăn a, liền phán xét đức hạnh của đứa em chồng kia, vừa là khoác loác vừa là hoang phí của cải, lấy tiền ở đâu ra mà mua cả một xe đồ ăn như thế, còn không phải là tiền cha mẹ giấu giếm cấp cho? Sự tình như vậy cũng không phải mới xảy ra lần một lần hai, có ai mà không biết?
Ở một phương diện khác, chị ta cũng không nhịn được đối với người chị dâu này lau mắt mà nhìn, không nghĩ tới chị hai luôn luôn ôn hòa còn có một mặt hung hăng như vậy, dám cùng với mẹ chồng đối nghịch.
Không giống chị ta, đến cùng cũng là bởi vì bản thân không có con thơ, tự tin không có đủ, chỉ dám nhìn chằm chằm về phía trước, phía sau lại nói thêm chút ít lời cần nói.
“Em nói chuyện kiểu gì với mẹ thế?” – Anh hai chính là nổi giận, làm trò ngay trước mặt anh ta cùng với anh em nhà họ Triệu, tất cả em dâu cũng đều có mặt, một nàng dâu lại dám nói chuyện kiểu như thế với mẹ chồng?
Chị hai lập tức nhìn về phía anh hai cùng hai em chồng: “Thế nào, em có nói sai sao? Chú ba, chú tư, các em cũng đều nghe hết cả rồi, các em nói xem chị có nói sai sao?”
Anh ba đương nhiên muốn cho chị ta có lợi thế, có chút cổ vũ nói: “Chị dâu chị nói không sai, nhà chị đông con nhất, mấy nhóc choai choai miệng ăn bọn chúng có thể ăn chết cả miệng ăn người già, chị ấy đều là vì Thiết Đản Lư Đản chúng nó a!”
Anh tư thản nhiên nói: “Đúng vậy, cũng là vì Thiết Đản Lư Đản, cho nên mẹ nên đem tiền cho nhà anh chị, kêu anh chị đi mua một xe ngựa lớn đồ ăn mới phải, nhà đông con đông cháu mà.”
“Chú tư, chú nói vậy là có ý gì?” – Chị hai vô cùng tức giận.
Anh tư bĩu môi, dám ở trước mặt mẹ anh ta rống to, cũng thật là đức hạnh nết na!
Chị tư vội nói: “Chị hai chị đừng nóng giận, nhà em không có ý gì đâu. Mẹ ạ, con thấy chi bằng nên gọi chú sáu tới đây, hỏi một chút sự tình về xe đồ ăn kia, hóa giải hiểu lầm của chị hai.”
Chị ba nói: “Cái này có hiểu lầm gì đâu, mẹ coi như cho chú sáu tiền cũng là mẹ mình, có chuyện gì đâu?”
“Như chị ba nói, kia cũng không phải là có chuyện gì sao? Đều là con cháu giống nhau, một bát nước thế nào cũng phải giữ thăng bằng, bằng không ai biết khối đám mây nào sẽ có mưa ạ.” – Chị tư nói câu kế tiếp liền thấp giọng xuống, nhưng trong phòng mọi người vẫn đều nghe rõ ràng.
Mẹ Triệu cười lạnh trong lòng, con nhỏ này nói thật là dễ nghe, còn ví von khối đám mây nào có mưa, coi như chị ta là cái dạng này, khối đám mây nào có mưa thì khối này của chị ta cũng không trông cậy được vào.
“Ta sẽ nói lại với các con một lần nữa, chúng ta không cho thằng sáu một phân tiền nào cả, các con muốn tin hay không thì tùy.” – Mẹ Triệu cười lạnh nói.
“Mẹ, vẫn là nên gọi chú út tới hỏi một chút đi.” – Chị tư nhỏ giọng nói.
Anh ba vội vàng tiếp lời: “Phải, chỉ hỏi một chút thôi, hỏi rõ ràng rồi liền sẽ không có việc gì nữa. Nhị Nha, Mã Đản, đi, gọi chú út các con đến đây.”
Anh ta nói với mấy đứa trẻ con đứng ngoài cửa xem náo nhiệt.
Hai đứa trẻ cảm nhận được không khí khẩn trương của mọi người, nhanh chóng chạy đi.
Mẹ Triệu thấy sự tình chỉ có vậy mà gọi cả đứa con út đến đối chất, chỉ thẳng vào con dâu mà mắng: “Chút ít kiến thức hẹp hòi đúng là đáng buồn cười, các con đúng thật là giỏi giang, chính mình không có bản lĩnh còn dám đòi chất vấn Văn Thao…”
Ở hậu viện bên này, Triệu Văn Thao vừa nghe tiếng cháu trai cháu gái chạy lại đây liền ra hiệu cho bọn chúng đừng gõ cửa, nhưng Nhị Nha vẫn nhanh hơn một bước nói ra tình huống hiện tại.
Triệu Văn Thao đè lại Diệp Sở Sở cũng là bị đánh động tỉnh giấc: “Không có việc gì, em nằm nghỉ tiếp đi, anh đi xem một chút chuyện liền về.”
“Hay để em đi với anh đi?” - Diệp Sở Sở hỏi.
“Không cần đâu!” - Triệu Văn Thao cười cười, hôn hôn cô một chút liền đem cô nhét lại vào trong ổ chăn.
Triệu Văn Thao mặc xong quần áo đi ra bên ngoài, liền nghe được cháu trai cháu gái nói bởi vì hắn mua về một xe đồ ăn kia, cho nên chị hai cùng với mẹ cãi nhau nhao nhao lên, kỳ thật không cần phải nói hắn ở trong phòng đều đã nghe được, người chị dâu này quả thật là có thể!
“Chú sáu tới!” - Đang bị mẹ chồng mắng mỏ chị tư nhìn chằm chằm ra cổng, thấy Triệu Văn Thao đang đi tới đây, vội vàng nói một câu.
Cuối cùng cũng đánh gãy được tiếng mẹ chồng mắng, từ lúc qua cửa về nhà này đây mới là lần đầu tiên bị chửi thảm như vậy, nếu như chú sáu không đến chị ta chắc chắn sẽ không chịu nổi.
“Mọi người đang làm gì vậy? Hơn nửa đêm rồi không ngủ được lại hợp với nhau làm cho mẹ tức giận, có người con nào như thế không?” - Triệu Văn Thao tiến vào, quét mắt qua một lượt từng bộ mặt của anh trai cùng chị dâu mình, lạnh lùng lên tiếng.
Anh ba thấy chị hai không nói chuyện liền mở miệng nói: “Là chuyện như thế này, chị hai cảm thấy một xe đồ ăn kia là mẹ vụng trộm cho em tiền để mua, nên mới kêu em tới để hỏi rõ ngọn ngành một chút.”
Chị hai không phủ nhận, dù sao mọi chuyện đã vỡ lở ra rồi, chị ta cũng không sợ đắc tội em chồng của mình, chị ta chỉ muốn nghe xem em chồng có mặt thế nào cũng sẽ giải thích một chút.
Mẹ Triệu mắng nửa ngày cũng có chút mệt mỏi, được con trai vịn tay đỡ lúc này mặt mới lộ ra vẻ uể oải, nói: “Sáu, con nói một chút, mẹ có vụng trộm đưa tiền cho con lúc nào không? Tiền kia đều là con tự mình kiếm được, chị dâu con lại cho rằng mẹ giấu giếm đưa cho con tiền để mua đồ ăn, con nói xem, mẹ có cho con tiền hay không?”
Triệu Văn Thao lại không phối hợp, hừ một tiếng nói: “Mẹ đã cho con tiền mà, liên quan gì đến mọi người cơ chứ?”
Mẹ Triệu cho hắn một cái tát: “Con đừng có cho là ta nói hươu nói vượn, đây không phải chuyện có thể đem ra đùa giỡn được, ta căn bản là không có cho con tiền!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT