Tần Hoài Nhơn cười nói với chị năm: “Lấy cái bao anh mang về giùm anh.”
Chị năm cũng nghĩ tới, bèn đi lấy bao anh ta mang về. Bấy giờ mới phát hiện cái bao rất nặng tay, không nhịn được nói: "Anh để gì trong này thế?"
Tần Hoài Nhơn nhận lấy, rồi sau đó mở ra.
Bên trong chứa cái gì? Chứa đồng hồ! Khoảng hơn hai mươi chiếc đồng hồ đeo tay!
Chị năm cũng sững sờ, Triệu Văn Thao cũng thế, hắn hỏi: “Anh rể, sao anh có nhiều đồng hồ thế?”
Tần Hoài Nhơn nói: “Có một lần anh lái xe ra phía Nam, em không biết phía Nam phát triển cỡ nào đâu. Hai năm trước anh có đi qua một lần, so với bây giờ cứ như là hai chỗ khác nhau vậy.”
Mấy cái đồng hồ này là anh ta nhập hàng từ phía Nam, bây giờ ngoài khoản thu nhập từ lái xe và còn có nguồn khác, trên cơ bản đều đặt vào mấy cái đồng hồ này rồi.
Tần Hoài Nhơn chọn một chiếc nhìn qua giá rất cao và lấy ra, đưa cho Triệu Văn Thao nói: “Chiếc này cho em.”
Triệu Văn Thao mau chóng lắc đầu: “Này sao được, sao em có thể lấy món đồ quý trọng của anh được?”
Chị năm trợn mắt, kinh ngạc nói: “Nhập hàng hết bốn mươi tệ sao!?”
Bốn mươi tệ không phải ít, thực tế bốn mươi tệ chính là một tháng lương người ta rồi, nhưng ở bên phía các chị thì một chiếc đồng hồ hoàn mỹ như vậy vẫn có người muốn cướp, lại còn phải chứng từ ngoại hối, nếu không còn không mua được nữa. Nhưng mà không ngờ là bấy nhiêu đây nhập hết bốn mươi tệ?
Hoài Nhơn gật đầu nói: “Đúng, mấy món này không chênh lệch lắm đâu, mỗi món anh nhập về chừng một tệ thôi.”. Sau đó nhìn về phía cậu em vợ, nói: “Em sáu, bây giờ phía Nam đã phát triển vượt qua sức tưởng tượng của em rồi, bên chúng ta còn chậm một chút, nhưng có lẽ trong thôn cũng sắp có văn kiện rồi, ký hợp đồng chế tạo cũng nhanh lắm. Đến lúc đó em có dự định gì không?”
Triệu Văn Thao nói: “Em... em định nuôi thỏ?”
Tần Hoài Nhơn gật đầu, nói: “Vậy cũng được, thỏ lớn nhanh, cũng nhiều thịt, đến lúc đó không lo bán không được. Nhưng mà nếu em muốn nuôi chuyên một con thì vẫn nên mua thêm mấy loại sách về nuôi dưỡng đọc xem. Bây giờ người ta cũng coi trọng nuôi dưỡng khoa học, tuy dùng phương thuốc dân gian của chúng ta cũng không kém nhưng dễ sinh bệnh. Nuôi mấy con này kiêng nhất là sinh bệnh, một con bị bệnh cũng sẽ lây lan hết trong chuồng.”
Triệu Văn Thao cũng hiểu anh năm nói rất hợp lý, gật đầu nói: "Vậy đến lúc đó em sẽ đi hỏi anh ba vợ một chút, vợ anh ấy là sinh viên, còn đang học trường ở thủ đô nữa."
Tần Hoài Nhơn thật bất ngờ, nói: “Người có học thức sao?”
Triệu Văn Thao cười nói: “Đúng là có học thức, nhưng mà anh ba của em cũng không bị vứt bỏ. Hồi hôm còn viết thư gửi về nữa, nói năm nay muốn về mừng năm mới.”
Tần Hoài Linh không nói gì, chỉnh lại đồng hồ cho hắn, sau đó tặng cho hắn.
Anh ta là thật lòng cho, nếu mình từ chối thì chẳng khác nào làm kiêu, nên Triệu Văn Thao cười nói: “Vậy em sẽ không khách khí với anh rể nữa.”
Tần Hoài Nhơn cười, nói: "Khách khí cái gì."
Triệu Văn Thao cũng nhận lấy, hắn yêu thích không muốn rời tay. Hắn đã muốn có một chiếc đồng hồ từ lâu rồi, nhưng mà mắc quá, tiền đâu mà mua chứ? Song, không ngờ là anh rể của hắn ra tay hào phóng, tặng hắn một chiếc.
Bởi vì chiếc đồng hồ đeo tay này mà ánh mắt chị năm nhìn người đàn ông của mình cũng dịu dàng hơn nhiều, Hoài Nhơn đương nhiên rất hưởng thụ.
Triệu Văn Thao nán một lúc liền đi về, không quấy rầy anh chị của hắn nữa.
Chị năm tiễn em trai về rồi thì quay người trở về hỏi người đàn ông của mình, hỏi: “Sao anh có nhiều tiền vốn thế? Tính cả một chiếc của em sáu thì tổng cộng hai mươi ba cái đồng hồ. Không tính bốn mươi mà tính ba mươi, thì coi như một chiếc ba mươi thì tiền anh nhập về chừng bảy trăm tệ. Anh lấy tiền ở đâu ra?”
Tần Hoài Nhơn nói: “Vợ, anh không có quỹ riêng, mấy cái này là từ lợi nhuận bên ngoài của anh đó. Chuyến này anh đổi với người ta một phiếu máy truyền hình, bán xong mới có tiền lời, cũng như có vốn để nhập những chiếc đồng hồ này.”
Chị năm quan sát anh ta một hồi, thấy anh ta không có biểu hiện chột vạ mới vừa lòng. Sau đó hỏi mấy chiếc đồng hồ này bán như thế nào?
Chị năm đang rất vui mừng.
Mấy chiếc đồng hồ như này không cần phiếu nên rất dễ bán, nhưng bây giờ hai người chưa có đường nào.
Tần Hoài Nhơn nói: “Cái này còn không phải dễ sao, mang qua cửa hàng bách hóa, bán được một chiếc thì cho chủ cửa hàng năm tệ hoặc mười tệ.”
Chị năm cảm thấy như vậy rất tốt, cười nói: "Vậy được, vậy em đi tìm ông ấy bàn bạc."
Ai cũng muốn kiếm thêm thu nhập, phòng thời điểm khó bán.
Chị năm đi tới quầy hàng nói chuyện với một chàng trai, chàng trai này cũng là người đang muốn kết hôn nên hiển nhiên muốn kiếm thêm chút thu nhập, nhưng mà cậu ta không chịu năm tệ, cuối cùng quyết định tám tệ.
Bán được một chiếc sẽ có tám tệ.
Cách thuyết phục rất đơn giản, nếu có khách đến mua đồng hồ nhìn thấy đồng hồ thì giới thiệu là đồng hồ để làm mai vừa mới mua nhưng bây giờ trong nhà cần tiền gấp nên muốn đổi lại, không cần phiếu.
Cầm một cái ra ngoài, kiểu dáng thì hoàn toàn mới của hiệu Thượng Hải, lại còn không cần dùng phiếu, giá tiền cũng không chênh lệch mấy với các quầy hàng khác, đương nhiên là đồng ý mua. Mấy cái đồng hồ này cũng không khó bán ra, mà một cái đồng hồ thấp nhất cũng lời một nửa, hoặc sáu phần, bảy phần.
Triệu Văn Thao đang đạp xe đạp về nhà vừa tính khoản nợ cho anh rể năm.
Đúng là không tính không biết, vừa tính đã giật mình. Chuyến đi này của anh năm kiếm được bao nhiêu tiền thế? Cái này phải hơn trăm tệ đó!
Người ta một năm còn chưa kiếm được hơn trăm tệ mà anh năm đi chuyến này lại kiếm được một số tiền lớn như vậy!
Triệu Văn Thao vốn bởi vì hôm nay buôn bán lời được hai tệ ba hào mà vui vẻ thì bây giờ giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống đầu.
Lạnh ơi là lạnh.
Thế nên được một cái đồng hồ cũng không khiến hắn vui vẻ bao nhiêu. Sau khi về nhà, vẻ mặt đương nhiên không được tốt cho lắm rồi, sau khi đỗ xe thì về giường ngủ.
Chị hai sửng sốt, thầm nói: “Sao thế? Sao mặt thúi thế?”
Chị ba cũng buồn bực, nói: "Không phải là bởi vì rau giá không bán được chứ?"
"Rau giá mà thôi, cũng không phải món đồ hiếm có gì, không bán được cũng bình thường." Ngoài miệng thì chị hai nói vậy nhưng trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Chị bốn đang phơi nắng chọn hạt đậu, nói với con ba là: “Đi tới nhà dì Tùng Chi của con gọi dì sáu về đi.”
Diệp Sở Sở cũng đã trở về rồi.
Triệu Tứ tẩu nói: "Chú em không biết bị sao mà tâm trạng không được tốt. Nhưng mà chị thấy chú ấy đeo bao bố về, vậy rau giá phải bán chạy mới đúng chứ?”
Diệp Sở Sở nói: “Em về phòng trước.”
Chị bốn gật đầu, nói: “Nếu bán không được thì trồng thôi, cũng không thiếu ăn tới mức đó.”. Thấy chú em xị mặt trở về, tâm trạng chị ta cũng rất tốt.
Diệp Sở Sở đã về phòng, Triệu Văn Thao còn chưa ngủ, nghe thấy âm thanh liền ngó ra, là vợ hắn đã trở về, hắn càng thêm buồn tủi.
“Sao thế?” Diệp Sở Sở cười hỏi: "Có phải bán không được không?"
Triệu Văn Thao nói: "Không phải, rau giá đã bán sạch rồi, vừa bày bán đã bị người mua hết rồi."
Diệp Sở Sở lại hỏi: “Vậy anh bị giật tiền hả?”
Triệu Văn Thao nói: “Vợ, sao cái mỏ quạ đen của em không nói ra cái gì tốt đẹp hết vậy?”
Diệp Sở Sở cười nói: “Vậy anh nói em nghe xem chuyện gì, anh muốn em đoán nhưng em đoán không ra.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT