Anh ba gật gật đầu: "Sáu, em thật sự là người có năng lực, có chuyện gì cũng đều có thể tìm được người giúp đỡ!"
"Xem anh ba nói kìa, em cũng đã chạy đi chạy lại một thời gian dài như vậy, chuyện này tuy không chắc có thể tìm được người nhưng cũng không phải vô ích. Anh quay về nói cho chị tư một tiếng đi, chuyện đã như vậy, kêu chị ấy đừng lo lắng, ở nhà chờ tin đi." Triệu Văn Thao nói.
"Được, vậy anh đi về nói một tiếng cho thím ấy. Ai, chú xem xem, lại ầm ĩ một trận!" Anh ba lắc đầu rồi đi về.
"Anh tư chắc không có việc gì chứ?" Diệp Sở Sở rất lo lắng.
"Có việc gì hay không thì cũng chỉ có anh ấy biết." Triệu Văn Thao ôm lấy con trai: "Anh nói với anh ấy muốn để anh ấy cùng đi mua bán với anh, anh ấy không đồng ý, có thể là khi đó anh ấy đã quyết định đi rồi."
"Anh tư mang theo bao nhiêu tiền trên người?" Diệp Sở Sở nói: "Anh có biết không?"
"Nếu như đúng theo anh đoán, thì tiền gạo kiếm được lần này, chắc cỡ ba trăm, cũng không hơn được số đó." Triệu Văn Thao cảm thấy anh tư hẳn là có cầm theo tiền, nhưng bao nhiêu thì hắn không chắc lắm.
"Số tiền này có đủ cho anh ấy vào Nam không?" Diệp Sở Sở chưa từng đi xa nhà nên không rõ phí đi lại là bao nhiêu.
"Anh cũng không biết." Triệu Văn Thao thở dài: "Chuyện này nói với cha mẹ thế nào đây, bọn họ lớn tuổi vậy rồi, chắc chắn sẽ rất lo lắng, không biết họ nghe tin này sẽ thế nào nữa!"
"Cha mẹ sớm muộn gì cũng biết thôi, biết từ miệng người khác còn không bằng anh nói cho bọn họ." Diệp Sở Sở nói: "Ngày mai anh vào trong thành phố, lúc về thì nói một tiếng với cha mẹ đi."
Chồng cô sáng sẽ đi sớm, không kịp nói chuyện với cha Triệu với mẹ Triệu, nếu giờ mà đi thì cũng đã tối muộn, nói không chừng lại dọa bọn họ sợ.
"Anh tư chắc là ở nhà không chịu nổi nữa." Diệp Sở Sở nhịn không được nói: "Kỳ thật đổi lại làm em, chị tư mà cứ như vậy thì em đã sớm điên luôn rồi."
Chuyện gì cũng liên hệ được đến con cái, còn với Tam Nha Tứ Nha thì chửi lên chửi xuống, cho tới bây giờ cũng chưa nói chuyện đàng hoàng, đó là con ruột, cho dù có thích con trai cỡ nào thì cũng không đến mức như vậy chứ?
"Em có lúc thật sự là không nhìn nổi chị tư như thế." Diệp Sở Sở tiếp tục nói: "Thấy chị ấy muốn có con trai đến như vậy, quả thực có chỗ đáng thương của chị, nhưng mà nghe chị ấy nói chuyện, nhìn chuyện chị ấy làm, lại thực sự rất phiền."
Triệu Văn Thao nói: "Chị tư hi vọng con trai đến nỗi cử chỉ điên rồ, em đừng để ý đến chị ta!"
Diệp Sở Sở bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Anh nói xem, anh tư có thể tới thủ đô hay không?"
"Tới thủ đô?" Triệu Văn Thao không nghĩ tới điểm ấy.
"Đúng vậy, tốt xấu anh ba với chị ba của em đang ở thủ đô, cũng là thân thích, ở miền Nam không có bạn bè hay anh em gì cả, anh tư chắc sẽ không đi đâu? Với tính cách của anh ấy, anh cảm thấy có khả năng không?"
"Em nói cũng không phải sai, thực sự chuyện này cũng có khả năng." Triệu Văn Thao nói: "Tiểu Mã đi thủ đô buôn bán có tiền lời, nói không chừng anh tư cũng muốn giống như Tiểu Mã."
"Để em đi gọi điện thoại cho anh chị ba của em thử. Đúng rồi, anh tư biết số điện thoại với địa chị của anh chị ba em không?" Diệp Sở Sở hỏi: "Anh có từng nói cho anh ấy chưa?"
Triệu Văn Thao nhớ lại một chút, lắc đầu nói: "Anh cũng quên mất là anh đã nói hay chưa, hình như là đã từng nói rồi?"
"Để em đi gọi điện thoại cho chị ba hỏi một chút." Diệp Sở Sở cầm lấy điện thoại gọi cho Chu Mẫn.
Tám chín giờ ở ở nông thôn, đặc biệt vào mùa này, trời đã rất khuya, hầu như mọi nhà đều đã đi ngủ, nhưng ở thủ đô bây giờ còn sớm, Chu Mẫn và Diệp Minh Bắc đều đang bận việc, chỉ có Tiểu Nguyệt Nguyệt và mẹ Diệp, cùng với dì đang ngủ.
Điện thoại vang lên, Chu Mẫn tùy tay cầm lấy nghe: "A lô?"
"Chị ba, nhanh như vậy đã nhận điện thoại, chị còn chưa ngủ à?" Diệp Sở Sở kinh ngạc nói.
Diệp Minh Bắc quay đầu lại nhìn chị.
Chu Mẫn cười nói: "Là Sở Sở à, lúc này mới mấy giờ mà ngủ, chị và anh em mỗi ngày đều cỡ mười một mười hai giờ mới đi ngủ."
Diệp Minh Bắc nở nụ cười, quay đầu tiếp tục bận việc.
"Muộn vậy cơ à!" Diệp Sở Sở nói: "Anh chị đúng thật là vất vả quá."
"Thói quen thôi, trước kia chị học ở trường cũng ngủ rất muộn. Mà sao em vẫn chưa ngủ? Văn Thao đâu?" Chu Mẫn hỏi.
"Văn Thao đang dỗ Tiểu Bạch Dương ở trên giường lò, Tiểu Bạch Dương ban ngày ngủ nhiều, đến đêm vẫn chưa chịu ngủ." Diệp Sở Sở nói.
"Phải không, Nguyệt Nguyệt thì lại như con heo nhỏ, ban ngày ngủ nhiều cỡ nào, buổi tối vẫn đi ngủ rất sớm. Sở Sở, em có việc gì à?" Chu Mẫn nghe ra giọng điệu Diệp Sở Sở có chút không đúng.
Diệp Sở Sở nói: "Có chút việc." Cô nói chuyện anh tư Triệu bỏ nhà ra đi.
Chu Mẫn kinh ngạc: "Ồ? Anh tư của em bỏ đi?"
Bởi vì là Chu Mẫn, Diệp Sở Sở cũng không gạt, nói anh tư cãi nhau cùng với chị tư: "Anh ấy nói vào Nam, nhưng trong Nam lại không có thân thích hay bạn bè, em cảm thấy rằng anh ấy không thể đi được, em nghĩ có có thể anh ấy sẽ đến thủ đô tìm anh chị?"
Chu Mẫn nói: "Chuyện này cũng có khả năng, anh ta có địa chỉ hay số điện thoại của bọn chị không?"
"Văn Thao cũng không nhớ là đã cho chưa, cho nên mới đang lo lắng." Diệp Sở Sở nói.
Chu Mẫn nở nụ cười: "Lo gì chứ, anh ta cũng không phải con nít mới có ba tuổi, đường đường là đàn ông lớn như vậy, có cái gì mà lo lắng!"
"Sợ bị lừa, bên ngoài cũng không an toàn." Diệp Sở Sở nói chuyện gặp phải cướp: "Một khi gặp phải chuyện như vậy thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không đâu." Chu Mẫn cười nói: "Nào có chuyện xui xẻo như vậy, mới trải qua thôi mà lại gặp nữa? Các em đừng nghĩ bên ngoài nguy hiểm như vậy, không đáng sợ như các em nghĩ đâu. Cho dù anh tư em có gặp, cùng lắm là tổn thất chút tiền tài, người cũng sẽ không có chuyện gì, đến lúc đó anh ta sẽ trở lại thôi."
Diệp Sở Sở khó hiểu: "Không có tiền thì anh ấy quay lại thế nào được?"
Chu Mẫn bất đắc dĩ: "Một người đã lớn chừng ấy mà còn không nghĩ được cách quay về à. Cho dù không đi tìm cảnh sát, cũng có thể trở về. Chị cảm thấy rằng anh tư của em bỏ đi là chuyện tốt, nhìn xem bên ngoài thế nào, lòng cũng mở ra, suy nghĩ thoáng hơn. Lại nói, trải qua nhiều việc, người mới có thể trưởng thành, về sau sẽ không làm ra cái hành động ngây thơ bỏ nhà ra đi này nữa."
Diệp Sở Sở ngẩn người: "Chị ba, tại sao chị không sốt ruột chút nào hết thế?"
"Anh ta không phải là nhóc con choai choai, anh ta đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, không có việc gì đâu. Sở Sở à, anh tư em nếu tới thủ đô liên lạc với chị, chị sẽ gọi điện thoại cho em, nếu anh ta thực sự vào Nam, chờ anh ta ổn định rồi cũng sẽ gọi điện thoại cho các em thôi, không phải anh ta biết số điện thoại nhà em à?" Chu Mẫn nói.
"Biết. Nhưng anh ấy chưa ra ngoài bao giờ." Diệp Sở Sở nói: "Văn Thao nói, anh tư thực sự rất thật thà."
"Thôi đi!" Chu Mẫn không tin tưởng chút nào: "Cứ nhìn Triệu Văn Thao như vậy, anh tư cậu ta có thể thành thật đến thế nào! Chẳng qua là ở nông thôn không có chỗ mở rộng tầm mắt, thoạt nhìn mới thành thật, đợi đến khi ra bên ngoài, có mấy người thành thật được! Được rồi, em đừng lo lắng, kêu Văn Thao cũng đừng lo lắng, đi ngủ sớm một chút đi, nếu anh ta liên hệ với chị thì chị gọi điện thoại cho em."
"Được, chị ba, chị cũng đi ngủ sớm một chút đi." Diệp Sở Sở cúp điện thoại.
"Chị ba em nói gì?" Triệu Văn Thao hỏi.
"Chị ba nói, không có việc gì, bảo chúng ta đừng lo lắng, anh tư đã lớn như thế, sẽ chăm sóc được tốt cho bản thân mình." Diệp Sở Sở nói xong thở dài: "Em thật sự thực hâm mộ chị ba, gặp chuyện thế nào cũng không sốt ruột."
"Người bỏ đi cũng không phải anh trai chị ba em, chắc chắn chị ấy sễ không nóng nảy." Triệu Văn Thao nói.