Nhưng mà sự thật chứng minh bọn họ không cần mua trứng gà.
Bởi vì ngày hôm sau mẹ Diệp đưa cho một giỏ trứng gà cộng thêm hai con gà mái có thể đẻ lấy trứng!
"Bà sui, bà tới là được rồi, chúng tôi nhất định cũng sẽ chiêu đãi bà, sao bà còn đưa nhiều đồ tới vậy chứ?" Mẹ Triệu bị khoản chi này của bà làm cho lúng túng, liền vội vàng nói.
"Bà sui, tôi đây không phải là nghe nói bọn nhỏ tách ra sao? Cho nên tôi đến xem hai vợ chồng bọn nó thế nào, nhất là con bé Sở Sở, từ nhỏ đã bị tôi chìu hư, nhưng may là không làm loạn cho bà sui." Mẹ Diệp cười nói.
Mẹ Triệu đón bà vào cửa, nói: "Lời này của bà sui quá khách sáo rồi, Sở Sở có thể gả đến nhà tôi đó là nhà tôi có phúc, cũng là nhờ bà sui dạy dỗ tốt, tôi không lo lắng gì, mà còn yêu thương Sở Sở như con gái ruột!"
Chị hai và chị ba lúc này đều ở nhà, đang bện dây thừng bằng cỏ, sau khi bện xong giao cho đội, nếu đạt tiêu chuẩn thì được tính điểm công.
Hai chị em dâu đều ở trong sân, dĩ nhiên cũng thấy đồ mẹ Diệp đưa qua, ánh mắt trừng to muốn rớt ra ngoài.
Sau đó trong lòng cũng không vui vẻ cho lắm. Sao số bọn họ không tốt như vậy chứ, có một nhà mẹ tốt như bà Diệp? Nhà mẹ bọn họ hận không thể lấy đồ từ nhà chồng của bọn họ về, chứ nào có ý định đem đồ qua đây cho chứ!
Một giỏ trứng gà và hai con gà mái, đây là một khoản lớn!
"Đều ngớ ra làm gì, chào đi." Mẹ Triệu nói.
Chị hai chị ba dĩ nhiên liền vội vàng chào, mẹ Diệp cười ha hả đáp, sau đó nói: "Bà sui, bài không cần làm việc, cho tôi một ly nước lạnh là được, không cần bỏ đường đâu!"
"Đương nhiên phải bỏ đường rồi!" Mẹ Triệu nói xong, cho rót một ly nước bỏ thật nhiều đường.
Lúc này thịnh hành câu quan hệ có thân hay không thì xem nước đường có ngọt hay không.
Trong lòng mẹ Diệp rất hài lòng, mặc dù ngọt đến mức bà sắp không uống nổi nhưng đây là tấm lòng của người ta.
Bà hỏi: "Bà sui, Sở Sở cùng Văn Thao đâu?"
"Sở Sở cầm cái sàng đi tìm người nói chuyện rồi, Đại Nha, con để đồ đó đi đến nhà thím Tùng Chi kêu thím sáu về đi." Mẹ Triệu nói.
Đại Nha lập tức đi kêu người.
"Bà xem, hai chị dâu của nó đều ở đây kiếm điểm công, đây mới là dáng vẻ sống qua ngày. Nhưng con bé này lại còn đi tìm người nói chuyện phím nữa chứ!" Mẹ Diệp trách cứ.
Nếu như mẹ Triệu hùa theo bà chê bai Diệp Sở Sở, vậy thì bà chính là kẻ ngốc rồi, nhưng bà lại không ngốc một chút nào.
"Thật ra vụ thu trước đó Sở Sở làm việc rất chăm chỉ..." Mẹ Triệu đang khen thì ngừng lại, chị hai chị ba ở bên ngoài nghe thấy khóe miệng như rút gân, em sáu này được mẹ khen lên trời cao rồi.
Mẹ Triệu đột nhiên chuyển lời, thở dài nói: "Ngược lại là thằng nhóc Văn Thao mới thật là bị chìu hư. Gần đây trong công đội đều đi mướn thợ sửa đập, lão nhị lão tam cũng phải đi, đây đều là việc kiếm không ít công điểm, nhưng mà nó không đi còn mua một cái xe đạp. Tôi cũng không biết, nếu biết trước tôi đã ngăn cản rồi!"
Mẹ Diệp hỏi: "Tôi nghe nói nó muốn vào thành phố làm ăn có đúng không?"
Trong thôn có cô dâu gả ở đây, hôm qua về thăm nhà mẹ nên có kể cho mẹ Diệp nghe một chút.
Lúc này bà mới biết chuyện, nên hôm nay tới đây.
Mẹ Diệp đúng là rất vui, cảm thấy đứa con rể này có tiền đồ, nếu không làm sao biết làm như vậy cơ chứ?
Bởi vì gần đây bà đang suy nghĩ muốn mua cho nhà một cái xe đạp, như vậy đi vào thành bán trứng gà cũng thuận lợi, các con cõng đi qua đi lại bà cũng sợ chậm trễ.
Nhưng không nghĩ con rể lại đi trước bà một bước, nếu vào trong thành làm ăn thì đúng là không tồi.
Ngày hôm qua cha Diệp nghe nói như vậy thì hừ lạnh một tiếng, chê công việc không chính đáng. Cha Diệp là một người đàn ông rất truyền thống, ông không đồng ý kế hoạch làm ăn của mẹ Diệp
Nhưng mẹ Diệp lại rất ủng hộ, nếu không thì sao sáng nay bà lại xách đồ tới
Một giỏ trứng gà này phải chừng ba cân, còn hai con gà mái nữa, bà xách qua như vậy không phải là hai đứa con dâu không có ý kiến, nhưng nhà chưa tách ra thì mọi thứ do bà định đoạt.
Hơn nữa ban đầu cũng là một mình bà nuôi, những người khác đều phản đối, bây giờ chứng minh bà đã đúng, đương nhiên bà có quyền quyết định về trứng gà.
Hơn nữa bà cũng không bạc đãi hai con dâu, mỗi một tháng đều cho bọn họ hai đồng tiền thu được từ việc bán trứng!
Còn đứa thứ ba, cái đồ vô dụng đó bà cũng không thèm quản, vợ anh ta là thanh niên tri thức, sau khi thi cao khảo xong thì học năm nhất đại học.
Bà cảm thấy không vui nhưng mà không ngăn được anh ta si tình, bà cũng lười quản. Dù sao phải là mình ngã vào thì mới biết là cảm giác gì.
Lại nói mẹ Triệu, bà không quan tâm đến thái độ của mẹ Diệp, nhưng bà cũng biết hiện tại mẹ Diệp nuôi không ít gà, vì vậy bảo thủ nói: "Văn Thao đúng là không ở yên một chỗ, mặc dù là không muốn đi làm kiếm điểm công, nhưng nó nói với tôi đã tách ra rồi thì nó chính là trụ cột của gia đình, sẽ không để vợ nó chịu khổ!"
Thân là mẹ ruột đương nhiên là nên nói tốt cho con trai mình.
Nhưng mà chị hai chị ba ở bên ngoài nghe thấy thì bỉu môi, chú sáu này vậy căn bản chính là làm chuyện vớ vẩn, sáng sớm hôm nay liền mang theo đậu nành mua lại trong thôn đem vào thành bán.
Ngày hôm qua còn bắt đầu trồng mầm đậu xanh, những thứ này đều là đồ tầm thường, ai lại hiếm chứ?
Nhưng mà ai cũng không dám đổ bát nước lạnh lên đầu hắn, dẫu sao mẹ chồng cũng giúp hắn trồng mầm đậu, chỉ mong có thể kiếm thêm ít tiền đừng lỗ vốn.
Mẹ Diệp nghe lời này thì rất vui vẻ, cười nói: "Bà sui, tôi tin đứa nhỏ Văn Thao này nhất định sẽ không để Sở Sở đói bụng, bà cứ để mặc nó đi, tôi cảm thấy nó là là một đứa trẻ có tiền đồ, tương lai khẳng định có nhiều đất dụng võ!"
Nào có người làm mẹ nào không thích con trai mình được khen chứ? Nhất là bà sui tán dương, lại cũng là thật lòng thật dạ, nhìn ra được mẹ Diệp thật lòng thích con trai mình, nếu không sao lại mang một giỏ trứng gà tới?
Mẹ Triệu dĩ nhiên là vui mừng.
Cho nên lúc Diệp Sở Sở trở lại, đã thấy hai người bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ.
"Mẹ, mẹ tới hả? Con còn định hai ngày nữa sẽ về thăm mẹ." Diệp Sở Sở có chút chột dạ nói, vốn là muốn trở về nhưng Văn Thao nhà cô không rãnh, cô về một mình có chút lúng túng, rất sợ xảy ra sai xót gì.
Mẹ Diệp cười nói: "Cũng không bao xa, vừa vặn hôm nay không có chuyện gì nên tới thăm con một chút."
"Con xem mẹ con, mang theo nhiều trứng gà tới cho hai vợ chồng các con, còn hai con gà mái nữa." Mẹ Triệu nói.
Trong lòng cũng không nhịn được thán phục, bởi vì dù cho bà không trọng nam khinh nữ giống như người trong thôn, hai đứa con gái lấy chồng đều cho của hồi môn nhưng không hào phóng như mẹ Diệp được.
Ánh mắt Diệp Sở Sở liền sáng lên, cười nói: "Mẹ, mẹ đối xử với con thật tốt!"
Mẹ Diệp cười liếc cô một cái: "Mang đồ tới là tốt, không mang đồ tới sẽ không tốt?"
Mẹ Triệu cũng rất biết nói chuyện, giữ lại mấy câu để khi bọn họ trở về hậu viện mới nói.
Dĩ nhiên đồ cũng xách đến hậu viện, khiến Đại Nha Nhị Nha đều rất hâm mộ, không biết sau này bọn họ xuất giá rồi, mẹ bọn họ có đem nhiều đồ qua như vậy hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT