Triệu Văn Thao và mẹ Triệu cũng vừa tới thôn là nghe thấy anh tư muốn phóng hỏa. Mẹ Triệu vốn đang cảm thấy lạ sao Triệu Văn Thao ngạc nhiên. Dù sao đã nhiều năm vậy rồi, chút chuyện trong nhà anh tư và chị tư đã sớm thấy nhưng không thấy lạ rồi, kết quả không nghĩ tới cãi nhau lớn vậy, sắp phóng hỏa luôn rồi, thật sự là tức chết.

Có người nhìn thấy mẹ Triệu đến liền vội vàng nói với anh tư: “Anh tư, mẹ anh đến rồi kìa!”

Anh tư biết mẹ đến, đi ra nghênh đón nói: "Mẹ!"

Mẹ Triệu chỉ vào anh ta, mắng: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ anh! Anh còn phóng hỏa nữa chứ, đúng là giỏi mà!”

Triệu Văn Thao cũng rất bất đắc dĩ, anh tư này ngày thường lầm lì, sao bây giờ còn phóng hỏa nữa chứ?

Anh hai, chị hai và anh ba, chị cũng chạy tới.

“Tư, em nói xem em muốn làm gì hả!”

“Có gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện đâu chứ!”

“Sao lại phóng hỏa chứ, lửa có thể tùy tiện phóng sao?”

Vẻ mặt các anh em cũng đều tức giận, anh tư phóng hỏa đốt chết mình thì thôi. Nếu còn làm liên lụy tới người trong thôn thì mấy anh em bọn họ phải làm sao, chẳng phải phải gánh toàn bộ trách nhiệm sao!

Anh ba tức giận đập anh tư mấy cái: “Mày thật đúng là giỏi mà!”

Chị tư và chị hai không tiện xen vào, chỉ bất đắc dĩ thở dài.

“Đủ rồi, bớt nói vài lời đi.”

Mẹ Triệu cắt ngang lời của các con, sau đó cảm ơn rối rít các xóm giềng.

“Không cần khách khí. Dì ơi, đều chung một thôn, nếu xảy ra hỏa hoạn thì ai cũng gặp họa!”

“Đúng vậy, bọn con cũng là vì bản thân thôi.”

“Thím ơi, nếu cứ thế này cũng không phải là cách.”

“Cũng không thể cứ để như thế được. Tối hôm qua đã cãi nhau ầm ĩ chừng một đêm rồi, tới sáng còn thế này. Dì phải nói chuyện lại với đôi vợ chồng này đi.”

“Người lớn thì không sao, chứ bọn nhỏ sợ hãi thì thế nào đây!”

Các xóm giềng nói vài câu rồi đi về, chỉ còn lại cả nhà nhà họ Triệu. Mẹ Triệu đi vào buồn trong, thấy chị tư còn đang khóc ở đăng kia, mấy đứa nhỏ cũng đang khóc, bèn kêu chị hai và chị ba ôm đám con đi, sau đó nói với mẹ Triệu.

“Con cũng đừng khóc nữa. Văn Thao đã nói hết với mẹ rồi, mẹ con là loại gì thì chính con rõ nhất. Hôm nay thằng tư náo loạn lớn thế này tất cả đều là con dồn ép. Con còn muốn sống cùng bốn không, nhưng không thể cứ đem đồ về cho nhà mẹ con như ngày xưa nữa.”

Mẹ Triệu chẳng muốn mắng, đứa con dâu này chính là một đứa ngu xuẩn, mắng nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn như cũ, còn lãng phí miệng lưỡi làm gì nữa.

Chị tư khóc ròng nói: “Mẹ, mẹ không thấy tối hôm qua anh tư thế nào đâu, suýt nữa chém mẹ con rồi.”

Bạn nghe kìa, đến bây giờ rồi mà còn hướng về mẹ chị ta đây! Mẹ Triệu thản nhiên nói: "Nói như vậy nghĩa là con không muốn sống cùng thằng tư nữa đúng không?"

Chị tư vội nói: “Không có, con không có không muốn sống cùng anh tư! Thế nhưng đó là mẹ con, con biết phải làm sao chứ!”

Mẹ Triệu nói: “Dễ mà. Lúc mẹ con đến, đem thức ăn ngon rượu ngon đến chiêu đãi, không cầm đồ về được, không vay tiền được. Biết làm gì rồi chứ?”

Chị tư nức nở nói: “Nhưng bà ta nằng nặc thì làm sao bây giờ?”

Ánh mắt mẹ Triệu tĩnh lặng, nói: “Không cho, nếu đòi thì đưa bà ta về. Nếu bà ta làm loạn thì nhà họ Triệu chúng tôi đền cho bà ta làm loạn. Nếu thật sự không giải quyết được thì gọi cảnh sát đến giải quyết. Được chưa? Đợi lát nữa mẹ sẽ dặn dò hàng xóm hai bên, chỉ cần mẹ con đến làm loạn là bọn họ sẽ đi báo cảnh sát, đến đồn công an giải quyết.”

Chị tư co rúm lại một cái.

Mẹ Triệu nói: “Con nói đi, con muốn sống cùng thì cứ làm vậy, không muốn sống cùng thì đi đi. Mặc dù mẹ làm mẹ chồng mà bảo con trai ly hôn là không nên, nhưng con cũng thấy đấy, thằng tư đã phóng hỏa rồi. Nếu lần sau lại phóng hỏa tiếp, cháy thiệt thì phải làm sao? Đó là phạm pháp! Các con đều sẽ bị bắt lại. Nếu thật sự cháy đồ nhà ai thì các con có bán đồ cũng không đủ đền cho người ta. So với tai nạn chết người, còn không bằng ly hôn. Nhà họ Triệu mẹ nghèo nhưng không chịu nổi mẹ con giày vò như vậy. Con tìm người có tiền ấy, nuôi sống nhà mẹ con, nuôi sống em trai của con, vậy cũng rất tốt!”

Chị tư khóc lóc nói: “Con không ly hôn! Con không nỡ bỏ con!”

Mẹ Triệu cười khẩy, nói: “Không nỡ bỏ con? Trong mắt con còn có con sao? Con một lòng hừng hực muốn con trai. Người không biết còn cho là nhà họ Triệu mẹ dồn ép con đẻ con trai! Con nhìn Tam Nha Tứ Nha kìa, bị con nuôi thành cái dạng gì hả? Không chào đón con gái thì sao con không bóp chết bọn nó đi! Con thế này mà còn đòi con trai cái gì hả. Làm con ở trường kỳ cho em trai con đi, đừng gây tai họa cho người khác!”

Mẹ Triệu nói xong lại nổi giận, bà nói: “Con không chào đón con gái thì bây giờ con bóp chết hết Tam Nha Tứ Nha đi. Sau này cứ con sinh được một đứa con gái thì bóp chết một đứa! Con làm như vậy, thử đặt tay lên trái tim hỏi lương tâm của con đi, vậy có thất đức hay không! Tự gây họa cho bản thân thôi, đừng lôi nhà họ Triệu chúng tôi vào!”

Chị tư lại khóc lên.

Mẹ Triệu nói: “Khóc khóc, chỉ biết khóc, con ngoại trừ khóc còn biết cái gì! Con cho một lời sảng khoái đi, rốt cuộc có sống cùng nữa hay không!”

Chị tư khóc lóc nói: “Con sống, cuộc sống đang tốt đẹp vì sao không sống chứ! Mẹ, con không ly hôn, sau này con sẽ không gọi mẹ con đến nữa. Tối hôm qua con đã đụng tới dao rồi, con sẽ không gọi bà ta tới nữa!”

Nhưng mẹ Triệu lại thờ ơ, chuyện như kia đâu phải trước kia chưa từng xảy ra, sau đó thì sao? Chị tư nên đưa đồ cho nhà mẹ đẻ thì vẫn đưa cho, mẹ chị tư tới lấy đồ thì vẫn lấy, chẳng thay đổi chút nào. Cũng chính vì vậy mà lần này anh tư mới bùng nổ kịch liệt vậy, bởi vì anh ta đã nhìn ra chị tư căn bản không thay đổi được, không có hy vọng!

Mẹ Triệu ngày xưa cũng bởi vì hai mẹ con nhà này náo loạn như vậy mới không xem là chuyện quan trọng gì. Điều duy nhất khác biệt lần này là phản ứng của anh tư, không ngờ muốn phóng hỏa.

Mẹ Triệu nói: “Hai mẹ con nhà con mấy năm nay không phải cũng náo loạn vậy sao? Lời này con nói đâu phải chỉ mới một lần? Ai sẽ tin tưởng con nữa đây? Mẹ thấy như này đi, tiền trong nhà cũng để thằng tư giữ, đồ trong nhà nếu mẹ con cầm món nào thì mẹ sẽ bảo thằng tư đi báo cảnh sát.”

Anh ba nghe thấy mẹ cứ nói báo cảnh sát, đi vào phòng Tây hỏi Triệu Văn Thao: "Sáu ơi, thật sự muốn báo động rồi. Em nói xem cảnh sát có khả năng quản sao?"

Triệu Văn Thao trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: “Có thể chứ.”

Anh ba thở dài: “Vậy thì tốt, có thể quản là tốt, nếu không thì ba ngày hai vợ chồng lại náo loạn vậy thì sẽ ra sao chứ!”

Triệu Văn Thao nói: “Anh ba, các anh về mau đi, không phải đang làm đậu hũ sao! Mau đi làm đi, em ở đây là được rồi!”

Anh ba chào anh hai, lại gật đầu với anh tư một cái: “Vậy được rồi, chúng ta đi thôi, dẫn con nít đi hết đi.”

Bọn họ rời đi, chị hai và chị ba cũng dẫn trẻ con đi.

Anh tư chờ bọn họ đều rời đi, hỏi Triệu Văn Thao: “Cảnh sát thật sự sẽ quản sao?”

Triệu Văn Thao nhìn anh tư, không giống dáng vẻ nổi điên muốn phóng hỏa nữa, tức giận nói: “Anh làm như cái gì cảnh sát cũng quản được vậy!”

Anh tư nói: “Anh biết ngay không quản mà.”

Chuyện giống như gia đình tranh chấp, cảnh sát có đến cũng chỉ lấy khuyên bảo làm chủ chứ không có tác dụng gì. Đơn giản là nông dân càng muốn tự giải quyết chuyện của mình hơn nên mới không biết.

Triệu Văn Thao rất là buồn bực: “Anh tư, sao anh nghĩ tới thế? Sao đột nhiên bạo phát nóng nảy dữ vậy?”

Đừng thấy hắn nói anh tư là bị dồn ép, hắn vẫn muốn nghe xem anh tư sẽ nói thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play