Chị tư cũng không nói không được: “Vậy để chị thương lượng lại với anh tư.”

Trông Triệu Văn Thao rất dễ nói chuyện: “Được, dù sao vẫn chưa chốt mà, hai anh chị thương lượng đi.”

Tiếp lời anh hai, anh ba và Triệu Văn Thao nói tới chuyện gạo. Từ đầu đến cuối anh tư chỉ ăn cơm, ăn rau không hỏi gì, cũng không trả lời, toàn bộ quá trình chính là một người tiếp khách.

Sau đó bị chị tư oán trách thậm tệ, anh tư nói: “Anh không nói gì à, ra tiền hay không ra em nói mới tính, anh chỉ phối hợp, vậy anh còn nói cái gì nữa!”

Chị tư tức tới bật ngửa.

Lúc Triệu Văn Thao trở về Diệp Sở Sở còn chưa ngủ, cô đang vẽ gì đó. Khỉ con ở bên cạnh chân thành làm bạn, đầu gật gù hết cái này tới cái khác nhưng không chịu đi ngủ, ngược lại là Tiểu Bạch Dương nằm ở trên giường gạch, ngủ say sưa vô cùng.

Triệu Văn Thao hôn con trai xong muốn sáp tới hôn vợ, Diệp Sở Sở ngửi thấy mùi rượu, đẩy ra: “Đi đánh răng đi! Anh uống bao nhiêu rượu thế!”

Hắn đáp: "Không nhiều lắm, chỉ ăn thôi."

Triệu Văn Thao đi rửa mặt, trở về thấy khỉ con còn đang gật gù liền cười nói: "Tài Tài, sao mày không đi ngủ?"

Khỉ con kêu éc éc vài tiếng, tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

Diệp Sở Sở thở dài, vươn tay sờ sờ đầu nó: "Tài Tài, đi ngủ đi."

Sau đó đứng dậy thu dọn bút.

Bấy giờ khỉ con mới chịu lên giường nằm xuống đi ngủ.

Triệu Văn Thao vươn tay vuốt đầu khỉ con: “Thằng nhóc này còn rất có lương tâm đấy!"

Khỉ con khó chịu lắc lắc đầu.

Diệp Sở Sở hỏi: “Sao rồi, mấy anh em các anh nói bao nhiêu?”

Triệu Văn Thao cởi quần áo chui vào ổ chăn: “Chị hai và anh hai quyết định ra ba trăm đồng, anh ba cũng ba trăm đồng, còn anh tư chưa định được. Anh đoán chừng tối đa cũng khoảng này thôi.”

Diệp Sở Sở lên giường, vừa cởi quần áo vừa cười, nói: "Chị tư chưa nói chuyện bảo anh đi vay nóng à?"

Triệu Văn Thao cười, nói: “Chị ta còn phải có cơ hội nói mới được!”

Nói xong kể lại chuyện vay tiền một lần.

Diệp Sở Sở cười, nói: “Anh đúng là biết gạt người.”

Triệu Văn Thao cười nói: “Anh đây đâu phải gạt người, cái anh nói là sự thật mà.”

Diệp Sở Sở kinh ngạc nói: “Ồ! Anh thật sự là vay tiền ngân hàng rồi! Trong nhà không có tiền sao.”

Triệu Văn Thao nói: “Có chứ, nhưng anh không muốn xài. Chị ba em nói, dùng tiền của người khác kiếm tiền mới thích.”

Diệp Sở Sở vẫn có chút không lý giải được: “Nói hay lắm, cứ như không trả vậy.”

Triệu Văn Thao có tính toán của mình: “Trả cũng có lời. Anh tính thấy tiền lãi ngân hàng không cao, anh kịp trả hết đúng thời hạn, về sau có vay tiếp cũng không khó, quan trọng nhất là tích lũy tín dụng, về sau nếu dùng nhiều tiền, đi ngân hàng mượn cũng khỏe.”

Diệp Sở Sở suy nghĩ một chút, nói: “Em không hiểu mấy cía này, nhưng nghe giống như rất có lý.”

Triệu Văn Thao cười, kéo vợ vào lòng, nói: “Đó đương nhiên là có lý rồi, chồng của em lúc nào mà không có đạo lý chứ!”

Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: “Bớt bảnh chọe đi!”

Chuyện Triệu Văn Thao buôn gạo đã truyền ra cả thôn, khiến người trẻ tuổi cảm động chính là đám bọn họ vẫn còn có cơ hội tham dự, cái này thật sự là quá tốt!

Đầu tiên chính là Thôi Đại, cậu ta lấy ra tất cả tiền tích góp, còn có Mạnh Đại, Văn Chí, cùng mấy người trẻ tuổi khác, bọn họ đều đã đến tuổi lấy vợ. Bọn họ hi vọng mượn cơ hội này kiếm một khoản. Cứ thế, bảy đến tám tiếp cận góp lại được hai ngàn, trong đó có chị tư rốt cuộc đã rứt ruột mà bỏ ra hai trăm đồng.

Kế tiếp chính là thống kê bao nhiêu người đi, nếu đi hết thì phải hơn mấy chục người, ăn uống, chi phí rất cao, không có lợi nhất. Chị tư tỏ vẻ anh tư nhất định phải đi, có lẽ chị ta lo lắng về hai trăm đồng.

Anh ba không đi, anh ta còn phải ở nhà canh chừng đậu hũ nữa, còn anh hai thấy anh tư đi quyết định không đi, vì hàng nhẹ vốn, nhiều lợi nhuận chút, chị tư cũng đồng ý.

Anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng tỏ vẻ không có thời gian đi, anh rể cả và anh rể năm đương nhiên cũng không có thời gian đi, cuối cùng người muốn đi là bốn người Triệu Văn Thao, anh tư, Thôi Đại, Mạnh Đại.Triệu Văn Chí còn chưa được nghỉ, không đi được.

Anh tư hỏi: “Bốn người chúng ta à, hơi ít nhỉ? Đường dài xe lớn vậy sao không chọn thêm vài người nữa để trông coi sao?”

Triệu Văn Thao không nghĩ đến anh tư mọi sự không quan tâm còn có thể chủ động nói cái này, bèn cười, nói: “Chúng ta chỉ quản lý một chiếc xe, hai người cắt lượt trông chừng là được. Nhiều thêm một người là thêm một phần tiêu dùng rồi.”

Triệu Văn Thao nói đi vậy thì đi đi, anh tư không nói tiếp nữa.

Cả hôm nay, bốn người Triệu Văn Thao lái xe đến thành phố, đến khi đến sẽ để xe ở trong nhà Trương Minh, lúc trở về chở đủ gạo cho mọi nhà. Nơi này thiếu gạo, tất cả mọi người đều muốn nếm thử nên nhất trí đồng ý, dùng gạo bù trừ một phần tiền kiếm được.

Bọn Triệu Văn Thao ở thành phố tụ hợp cùng một nhóm bạn bè chuyển gạo, ngày hôm sau sẽ xuất phát. Trước khi đi gọi điện thoại cho Diệp Sở Sở.

Mặc dù Diệp Sở Sở biết nhóm Triệu Văn Thao nhiều người, tuy nhiên vẫn không nén được lo lắng. Làm cái gì cũng có hơi không tập trung, vừa hay Hạ Tùng Chi đã đến nên lập tức đặt hết mọi việc xuống.

Bây giờ trời lạnh, hai người sẽ không đi ra ngoài, ngồi ở trên giường lò nóng hầm hập, cắn hạt dưa trò chuyện.

Hạ Tùng Chi hỏi: “Nhóm Triệu Văn Thao đi chưa?”

Diệp Sở Sở nói: “Đi rồi, sáng hôm nay sẽ xuất phát, vận chuyển bằng hai chiếc xe ben lớn. Bên chúng ta có bốn người, cộng thêm hai lái xe, bên kia là hai người và cộng thêm hai lái xe.”

Hạ Tùng Chi kinh ngạc nói: “Bên kia chỉ có hai người à, hai người hơi ít thì phải?”

Diệp Sở Sở nói: “Văn Thao nói có quen biết lái xe nên không cần đi quá nhiều người.”

Hạ Tùng Chi tò mò nói: “Bên kia ra bao nhiêu tiền? Nhiều hơn bên chúng ta bao nhiêu?”

Diệp Sở Sở cười, nói: “Hai ngàn.”

Hạ Tùng Chi lập tức vỗ vỗ ngực của mình: "Má ơi, vừa ra tay chính là hai ngàn! Thật là giàu quá!"

Cô đáp: “Mượn đấy.”

Diệp Sở Sở nói xong cười ha ha.

Hạ Tùng Chi không thể không có chút thất vọng: "Mượn sao? Nếu đổi lại là chị, dù là người khác cho chị mượn thì chị cũng không dám mượn, không trả được!"

Diệp Sở Sở nói: “Chị không cần hâm mộ bọn họ. Văn Thao nói, tất cả người kinh doanh ai cũng có một khoản sổ nợ rối mù. Anh nợ tôi tôi nợ anh, lúc vay tiền thì hát êm tai, lúc đòi tiền thiếu điều muốn lạy cũng không đòi được, không phải là chuyện tốt lành gì!”

Hạ Tùng Chi khó hiểu: “Thế mà vẫn còn người mượn à. Không trả tiền thì ai mà cho mượn.”

Diệp Sở Sở nói: “Người này không cho mượn thì người kia cho mượn, chung quy vẫn có người ngốc.”

Hạ Tùng Chi gật gật đầu: “Đúng nhỉ. Không biết biết đến lúc đó chúng ta có thể chia bao nhiêu tiền."

Triệu Văn Chí ra năm trăm, của mình anh ta là một trăm, số còn lại toàn là tiền nhà.

Diệp Sở Sở không muốn nói đề tài này: “Cái này em cũng không biết.”. Sau đó nhắc đến trẻ con.

Hạ Tùng Chi nói: “Chị sắp hết sữa rồi.”

Diệp Sở Sở kinh ngạc: “Vì sao? Chị ăn gì à?”

Hạ Tùng Chi thở dài nói: “Đâu có ăn gì, chị có thể ăn gì chứ, toàn là mấy món thông thường kia thôi, thế nhưng không có sữa nữa. Bây giờ con gái nhà chị ăn cơm là chính, may là hơn một tuổi rồi. Em nói xem mất mấy tháng nữa sẽ thế nào? Còn em thì sao?”

Cô nói: “Em còn. Nếu không thì chị ăn gà hầm đi, hoặc là nấu cái móng heo ăn, sữa sẽ chảy thì sao?”

Hạ Tùng Chi nói: “Chị có ăn nhưng cũng vô dụng, vẫn chưa có. Mẹ chị bảo nếu thật sự không được thì cho con cai sữa đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play