“Chú sáu, chúng ta là anh em ruột đấy!” Anh ba Triệu mang quan hệ ruột thịt ra.

Triệu Văn Thao nói: “Anh ba ạ, cũng bởi vì là anh em ruột nên em mới bằng lòng làm hàng xóm với anh, nếu như biến thành người khác thì em không muốn đâu. Cũng chính bởi vì là anh em ruột, nên em mới không thể để cho lợn của anh và lợn của em nuôi cùng một chỗ. Nói khó nghe thì nếu tốt thì thế nào đều được, không tốt thì sẽ làm tổn thương tình cảm. Anh ba ơi, em rất để ý đến người anh trai như anh đấy.” Triệu Văn Thao nghiêm túc nói.

Lúc này Triệu Văn Thao không tùy tiện cãi vã giống như trước đây nữa, lúc này chỉ cần đạt được mục đích của mình, nói vài lời hay cũng không hề gì.

Đây cũng là thứ mà hắn mài dũa được từ hai năm qua chạy ra bên ngoài buôn bán.

Quả nhiên lời này khiến anh ba Triệu nghe thấy thì rất thoải mái. Tuy là từ chối anh ta nhưng lại quan tâm đến mặt mũi của anh ta nên anh ta không hề tức giận, ngược lại còn gật đầu rất tán thành mà nói: “Chú sáu suy tính rất chu đáo, là anh nghĩ đơn giản rồi. Như vậy đi, chuyện rác rưởi này anh cũng không biết phải làm sao cả, em giúp anh làm nhé.”

Triệu Văn Thao cười nói: “Anh ba, không phải em nói này, anh nên chuyên tâm làm đậu phụ của anh đi, những việc vặt vãnh khác thì đừng lo nữa, trên phương diện làm đậu phụ này anh chắc chắn là thiên tài!”

Anh ba Triệu được khen thì có chút ngượng ngùng: “Đó là do anh làm quen tay rồi, em đừng nói như vậy.”

“Đây không phải là em nói, đây là mọi người công nhận.” Triệu Văn Thao nói đến đây thì ngữ điệu thay đổi: “Như vậy nhé, anh ba, em không lo liệu được việc vệ sinh trong phường đậu phụ của anh đâu, em chỉ lo việc vệ sinh chung quanh cho anh thôi. Anh hãy mang rác rưởi ra ngoài, thứ có thể sử dụng ví dụ như bã đậu, đầu thừa đuôi thẹo gì đó thì anh cứ kéo về cho lợn gà thỏ ăn, chớ lãng phí. Thứ không thể kéo về thì anh hãy gọi người kéo đến cái hố phân bên kia của em. Em cũng không đòi nhiều, một năm mười đồng tiền, dù sao thì việc xử lý rác rưởi này cũng rất phiền toái, em cũng phải dùng tiền thuê người làm.”

Anh ba Triệu được Triệu Văn Thao nói đến mức toàn thân đều rất thoải mái, nghe đến chỗ một năm mười đồng tiền thì thấy dường như cũng không phải nhiều lắm, bèn gật đầu đồng ý.

“Đúng rồi, anh ba, rác rưởi này cũng bao gồm cả những tảng đá gì đó mà anh xây nhà chừa lại, anh có cần không, em đều giúp anh xử lý hết.” Triệu Văn Thao nói: “Cho nên bây giờ anh phải bỏ tiền ra, bởi vì lúc này anh đang xây nhà, việc ăn uống tiêu tiểu đều tạo ra rác thải nên bây giờ em phải lo liệu rồi.”

Anh ba Triệu quay đầu nhìn những người đang chuẩn bị xây phường đậu phụ, hình như đúng là vậy, mỗi ngày những người này đều sẽ tạo ra rác thải nên trả tiền một cách hết sức sảng khoái.

Triệu Văn Thao đưa cho anh ta một cái biên lai, sau đó nói: “Anh ba, xây cho đẹp một tí, khiến người ta chỉ liếc nhìn thôi đã có thể nhớ tới phường đậu phụ của anh ba!”

Anh ba Triệu liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng!” Rồi lâng lâng mà đi nói với người ta phải xây nhà ra sao.

Triệu Văn Thao cũng đi dặn dò mọi người, rác rưởi không được ném bừa mà phải đặt chung một chỗ, đến lúc đó hắn sẽ gọi người xử lý, sau đó rời đi.

Về đến nhà, Triệu Văn Thao kể lại cho vợ, Diệp Sở Sở kinh ngạc nói: “Anh ba thực sự cho anh tiền á?”

Triệu Văn Thao lấy ra mười đồng tiền từ trong túi cho cô: “Anh cũng không ngờ anh ấy lại sảng khoái như vậy, lúc đó nghĩ chắc anh ấy nhất định sẽ ngại vì nhiều nên anh dự tính hạ xuống còn năm đồng thôi. Anh thật không nghĩ tới.”

Triệu Văn Thao cũng tỏ gương mặt mê man.

Diệp Sở Sở cười nói: “Chắc là anh ba bị anh nói cho mơ màng rồi, đợi tỉnh táo lại đòi anh thì xem anh làm sao.”

Triệu Văn Thao ngắt lời: “Trễ rồi! Lúc đó mặc cả thì còn thương lượng được chứ giờ giao dịch đã thành lập cả rồi mà còn đổi ý, nào có ai làm như vậy bao giờ. Anh ấy là người buôn bán, không thể không biết đạo lý này. Hơn nữa, cho dù mười đồng tiền thì cũng là anh ấy chiếm hời, anh chẳng những giúp đỡ anh ấy xử lý rác rưởi, còn phải giúp anh ấy xử lý quan hệ, về sau sẽ có rất nhiều thời điểm anh ấy cần đến anh!”

“Anh giúp anh ấy xử lý quan hệ gì chứ?” Diệp Sở Sở không hiểu nên hỏi.

Triệu Văn Thao thở dài: “Mở phường đậu phụ cũng giống như trại thỏ vậy, phải đến chính quyền xã đăng ký, về sau sẽ không thiếu người tới kiểm tra, đến lúc đó em không thể không đút lót. Hạng người như anh ba ấy à, em trông mong anh ấy chủ động đút lót được ư, anh dám nói anh ấy sẽ lấy ra mấy khối đậu phụ đấy!”

Diệp Sở Sở cười phì ra tiếng, tưởng tượng anh ba Triệu lấy ra mấy khối đậu phụ cho người kiểm tra, biểu cảm của người kiểm tra quả thật là có cảm giác hài hước vô cùng.

“Vậy đến lúc đó anh sẽ giúp đỡ anh ba đút lót à?” Diệp Sở Sở hỏi.

“Làm sao có thể!” Triệu Văn Thao nói: “Anh ấy buôn bán hắn kiếm tiền, anh ấy không bỏ ra thứ gì thì kẻ nào bỏ ra chứ, anh giúp đỡ anh ấy đứng ra cũng đã là không tệ rồi.”

Diệp Sở Sở nghĩ đến thời đại kia của cô, dân chúng lớn nhỏ làm chuyện gì, đặc biệt là buôn bán thì đều bị đám quan viên bóc lột ghê gớm, không có quan hệ thì sẽ táng gia bại sản, thậm chí cửa nát nhà tan. Ở thời đại này thì dường như không đến mức nhưng cũng có chút lo lắng.

“Sẽ không phiền phức quá chứ?” Diệp Sở Sở hỏi.

Triệu Văn Thao nghe ra nỗi lo lắng của vợ, vội nói: “Không sao đâu vợ à, em cứ yên tâm. Lúc mở điện và mở trại thỏ, anh đã theo bí thư đi đến xã vài chuyến, đều đã quen mặt lãnh đạo các ngành, ngày lễ ngày tết đều sẽ tặng ít quà, mặc dù không quý nhưng cũng có tấm lòng. Hơn nữa bà con nông thôn, không đến mức không dưng đi gây sự.”

Diệp Sở Sở thở dài: “Buôn bán lớn kiếm được nhiều tiền nhưng cũng nhiều chuyện.”

“Vợ ơi, người sống sao có thể không có chuyện gì được đúng không? Em trồng trọt cũng có chuyện.” Triệu Văn Thao nói: “Cho nên không được sợ, sợ thì không sống nổi đâu!”

Chồng mình lạc quan cũng khiến Diệp Sở Sở an tâm hơn chút.

Bên này anh ba Triệu sắp xếp xong xuôi thì về nhà ăn. Thuê người xây phường đậu phụ nhưng không bao cơm, không phải vì anh ta sợ phiền phức, nếu như tiết kiệm được tiền thì dù có phiền toái nữa anh ta cũng vẫn không sợ mà là vì anh ta không có thời gian, hiện tại anh ta đang bận rộn làm đậu phụ đấy!

Về đến nhà đầu tiên là đi xem đậu của mấy nhà chị hai Triệu, chị tư Triệu rồi dặn dò phải ngâm nước như thế nào, xong xuôi về đến nhà thì trời cũng đã gần tối.

“Trời hôm nay thực sự là càng lúc càng ngắn rồi!” Anh hai Triệu cởi giày lên giường: “Con cái đâu hết rồi?”

Chị ba Triệu ở phòng ngoài vội vàng làm cơm bèn nói: “Mới vừa làm bài tập xong nên đi ra ngoài chơi rồi.”

“Mẹ kiếp, ông đây ở bên ngoài mệt muốn chết, chúng nó thì hay rồi, còn có thời gian đi chơi!” Anh ba Triệu rất là bất mãn.

“Anh thì hay rồi! Anh đã quên bọn nửa đêm nửa hôm bọn trẻ con phải đi nhặt đậu cho anh rồi đấy à?” Chị ba Triệu nói rồi mang lên mâm trên giường lò, thu dọn chén đũa lên, lại không quên đứng ở cửa nhà gọi hai tiếng: “Mã Đản trở về ăn cơm thôi! Nhị Nha, trở về ăn cơm!”

Anh ba Triệu nhìn cơm tối là mì làm từ bột ngô, đây là mì bột ngô mà mấy ngày hôm trước chế biến cùng với việc chế biến đậu, đây còn là lần đầu tiên ăn, kèm với nước sốt hành và trứng gà, rau thì chính là dưa muối thái sợi và một đĩa cải trắng muối.

Chị ba Triệu múc mì rồi tưới nước sốt lên cho anh ba Triệu rồi lại múc hai bát cho các con, cuối cùng thì múc cho mình một chén.

“Mì bột ngô với dưa chua và nước sốt mới ngon.” Anh ba Triệu nhặt chiếc đũa lên ăn rồi nói.

“Dưa chua vẫn chưa được chua đâu, nếu như chua thì tôi đã làm sốt dưa chua rồi.” Chị ba Triệu nói.

Lúc này hai đứa bé cũng chạy bịch bịch trở về.

Anh ba Triệu mắng một câu: “Ăn cơm thì về ngay, gọi chúng mày làm việc thì chả thấy bóng dáng đứa nào sất cả!”

Hai đứa bé không lên tiếng, lên giường nhặt chiếc đũa lên bắt đầu ăn nhồm nhoàm từng miếng lớn.

Anh ba Triệu mắng một câu xong thì nói đến phường đậu phụ. Khi nói đến chuyện một năm cho Triệu Văn Thao mười đồng tiền phí xử lý rác rưởi, chị ba Triệu giật mình nói, đắt thế cơ à! Anh ta mới hậu tri hậu giác, hình như đúng là khá đắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play