Cô cố ý nói “thành ý” rất nặng, nhưng Diệp Minh Bắc không nghe lọt tai chữ nào, giận dữ nói: “Cái cô Trình đó đúng là nói nhảm, trước nói không nên mời đáp lễ anh ăn cơm nữa, sau đó lập tức nói tiếp không dứt, còn nói chuyện rất quan trọng, kết quả tất cả đều là nói nhảm."
Chu Mẫn nhíu mày, ra vẻ tò mò nói: "Vậy à? Cô ta nói gì?"
Diệp Minh Bắc suy nghĩ, nói: “Anh quên nói gì rồi, nói chung là toàn là nói tào lao, nào là phòng cháy, còn có thiết bị lắp đặt, còn có thời trang. À đúng rồi! Cô ta còn nói tên tuổi của cô ta rất nổi danh, là người có tiếng tăm trong giới tiểu thuyết, Trình Linh Tố. Em có từng nghe thấy chưa?”
Chu Mẫn sửng sốt, cười ha ha: “Trình Linh Tố! Tên cô ta là tên này à? Đúng là rất nổi danh đó.”
Diệp Minh Bắc tò mò: “Vậy hả? Là tiểu thuyết gì? Cô ta nói lần này đưa quyển tiểu thuyết này cho anh để anh đọc.”
Chu Mẫn kéo dài âm: “Vậy sao? Cô Trình này đúng là đặc biệt, chỉ giới thiệu tên của mình thôi cũng có sáng tạo như vậy, chỉ tiếc....!"
Diệp Minh Bắc cảm thấy giọng điệu Chu Mẫn có gì đó sai sai, nhưng không biết rõ, hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"
Chu Mẫn lắc đầu nói: “Đặt cái tên này chính là vận mệnh của người có tiếng tăm không được tốt.”
Diệp Minh Bắc càng hiếu kỳ rồi, thúc giục Chu Mẫn giải thích, Chu Mẫn cũng không từ chối. Cô bắt đầu kiên nhẫn giải thích, cô nói đại khái cả quyển sách, Diệp Minh Bắc nghe nhiệt tình, cuối cùng nghe xong nhân vật Trình Linh Tố ra làm sao thì trái lại không có cảm thấy gì.
Chu Mẫn thấy Diệp Minh Bắc không có phản ứng gì, hỏi: “Anh không cảm thấy Trình Linh Tố rất bi thảm sao?”
Nhưng Diệp Minh Bắc không rõ lắm, bảo: “Có gì bi thảm, cái đó đâu phải sự thật.”
Chu Mẫn không nghĩ tới Diệp Minh Bắc sẽ nói như vậy, mở to hai mắt tiếp tục truy hỏi: "Vậy nếu là thật thì sao?"
Diệp Minh Bắc không hiểu nói: “Cô ta đâu có thật đâu.”
Cô nói: “Nếu là thật.”
Sau đó, Chu Mẫn dừng chút rồi nói tiếp: “Ví dụ như vận mệnh của cô Trình này giống như Trình Linh Tố trong sách, anh là Hồ Phỉ thì anh sẽ làm gì?”
Diệp Minh Bắc dở khóc dở cười: “Nào có chuyện nếu thế này chứ!”
Chu Mẫn kiên trì nói: “Anh coi như có đi. Anh nói xem, anh sẽ làm gì?”
Diệp Minh Bắc rất bất đắc dĩ, nhưng vợ nói đã như vậy nên chỉ có thể ngẫm nghĩ. Song, vắt hết óc cũng không nghĩ ra mình sẽ làm sao, cái này quá đau khổ!
Anh nói: “Mẫn Mẫn, em tha cho anh đi, anh thật sự nghĩ không ra.”
Nghe vậy, cô nói: “Vậy em đổi vấn đề.”
Chu Mẫn suy nghĩ một chút nói: “Anh cảm thấy Trình Linh Tố thế nào, trong sách ấy?"
Diệp Minh Bắc lắc đầu: “Không có cảm giác gì, đâu phải người thật.”
Chu Mẫn mang theo vài phần bất mãn nói: “Không phải chứ! Trình Linh Tố vì Hồ Phỉ mà chết, anh không cảm thấy chạnh lòng sao?"
Diệp Minh Bắc rất vô tội: “Vậy thì có gì mà khổ sở, đâu phải thật đâu. Dựa theo lời của mẹ anh thì chính là xem Tam Quốc rơi nước mắt thay cổ nhân lo lắng, là điều vô dụng nhất. Người trong sách, sinh ra và chết đi, đều là giả dối.”
Dù thế nào Chu Mẫn cũng không nghĩ tới Diệp Minh Bắc sẽ trả lời như vậy, dù sao những năm tám mươi như bây giờ đang là thời kì lưu hành văn nghệ thanh niên. Người có hiểu hay không hiểu văn nghệ thì đều khoác lên một lớp áo có phần ưu thương, mà cái ưu thương này đương nhiên đều là trong sách đấy, dù sao sự thật thì làm gì nhiều ưu thương như vậy!
Diệp Minh Bắc cũng là người thích đọc sách. Tuy rằng thứ anh đọc chỉ có loại quản lý, quần áo, nhưng có đôi khi cũng chăm chú nhìn thơ với văn xuôi vài lần, bởi vì cái đó ngắn, đọc không mất bao nhiêu thời gian. Cô cũng hy vọng Diệp Minh Bắc có thể bồi dưỡng một chút tế bào nghệ thuật, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không có chuyện như vậy được.
Chu Mẫn hỏi: “Minh Bắc, chẳng lẽ anh chưa từng bị nhân vật nào đó trong sách làm rung động à, vì người đó mà khổ sở, lo lắng, hoặc là cảm động, gì gì đó?"
Diệp Minh Bắc lắc đầu: "Không có."
Chu Mẫn tiếp tục truy hỏi: “Vậy anh nghe Bình Thư* là nghe cái gì thế?”
Diệp Minh Bắc nói: “Thì chỉ nghe thôi.”
Chu Mẫn hỏi tiếp: “Nghe cái gì, chuyện xưa sao? Hay náo nhiệt?"
Diệp Minh Bắc nói: “Cái này anh cũng không biết, anh không nghĩ tới. Muốn nghe thì nghe thôi, nào có nhiều vì sao như vậy chứ. Mẫn Mẫn, chẳng lẽ em không phải như vậy sao? Chắc em sẽ không xem những cái đó là thật chứ? Em đừng có nghĩ vậy nữa, mấy cái đó toàn là giả thôi, được biên soạn ra thôi.”
Chu Mẫn nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nói: “Minh Bắc, câu hỏi cuối cùng này anh phải nghiêm túc trả lời. Em không muốn nghe “không biết”.”
Diệp Minh Bắc lại càng hoảng sợ, vấn đề gì mà nghiêm túc tới vậy thế?
Anh vô thức ngồi nghiêm chỉnh: “Em nói đi.”
Chu Mẫn nói: “Nếu Trình Linh Tố... Ừm, là cô Trình, là người mời anh ăn cơm ấy, vì anh mà chết, anh có cảm động không?"
Diệp Minh Bắc mở to hai mắt nhìn, vươn tay sờ sờ cái trán của Chu Mẫn: "Cái này đây có nóng đâu."
Chu Mẫn gỡ tay của anh ra: “Nghiêm túc chút đi!”
“Không phải chứ. Đây là câu hỏi gì thế, gì mà ai vì ai chứ. Cô ta dựa vào cái gì mà vì anh chết? Cái này... cái này... Mẫn Mẫn, em sao thế?”
Chu Mẫn bị chọc tức: “Không phải em nói nếu sao?”
Diệp Minh Bắc vẫn không nắm được nội dung trọng tâm, đáp: “Làm gì có loại nếu này. Anh và cô ta có quan hệ gì đâu! Vả lại, anh đây đang mạnh khỏe, đâu cần có người vì anh mà chết đâu!”
Chu Mẫn tức giận: “Anh cứ trả lời là được rồi!”
Diệp Minh Bắc bất đắc dĩ nói: "Cái này căn bản chính là không có khả năng!"
Chu Mẫn thay đổi cái thuyết pháp, cái việc sống chết này đặt trong sách thì hoàn mỹ, đem ra hiện thực thì có chút không không bình thường: "Cái gì mà không có khả năng! Là anh không có khả năng cảm động hay là cô ta không có khả năng vì anh mà chết? Không, em sẽ không nói vì anh mà chết, em chỉ nói cô ta đối xử với anh tốt, anh có cảm động không?”
Anh đáp: “Vì sao cô ta phải đối xử tốt với anh?”
Chu Mẫn thật sự không có biện pháp, nói lời thật lòng: “Bởi vì thích anh đó. Giống như Trình Linh dành cho Hồ Phỉ vậy.”
Diệp Minh Bắc giờ mới hiểu được ý nghĩa, hóa ra là vợ ghen hả!
Diệp Minh Bắc vươn tay ôm Chu Mẫn, cười: “Mẫn Mẫn! Ha ha!”
Chu Mẫn biết tâm sự mình bị nhìn xuyên thấu rồi, có chút lúng túng, liếc anh một cái: “Anh cười cái gì, vẫn chưa trả lời câu hỏi đâu!”
Diệp Minh Bắc nghiêm túc nói: “Ừa, anh trả lời, anh không biết.”
Chu Mẫn nói: “Vì sao chứ? Cô ta trẻ tuổi, xinh đẹp, còn biết cách ăn nói.”
Diệp Minh Bắc mở trừng hai mắt: “Em từng thấy cô ta sao? Sao em biết cô ta trẻ tuổi xinh đẹp thế?”
Chu Mẫn nhìn anh kiểu “còn cần phải nói nữa hả”, nói: “Không trẻ tuổi mà gọi “cô” sao? Phải là “phu nhân” mới đúng, hoặc là bác gái. Về phần xinh đẹp, cô gái trẻ tuổi trang điểm là xinh ngay, còn cần nói à?”
Diệp Minh Bắc thở dài: "Mẫn Mẫn, em đâu có già, em cũng rất biết ăn nói, còn biết ăn nói hơn cô ta... A ôi!”
Chu Mẫn bấu anh một cái: “Ý anh chắc không phải là lời em nói cũng là nói nhảm?”
Diệp Minh Bắc mau chóng nói: "Không có không có! Mẫn Mẫn, đau anh!"
Chu Mẫn buông tay ra, ôm cổ Diệp Minh Bắc nói: “Vậy anh nghiêm túc nói xem cô ta có xinh đẹp hay không?"
Đây còn là lần đầu tiên Chu Mẫn biểu hiện ra dáng vẻ càn quấy, nhưng Diệp Minh Bắc chỉ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Nhìn ánh mắt mong chờ của Chu Mẫn, có chút khó khăn mà nói: "Anh... anh cũng không biết."
Chu Mẫn bất mãn: “Em và cô ta, ai đẹp?”
Diệp Minh Bắc không chút do dự nói: “Đương nhiên là em rồi!”
Cô hỏi: "Vì sao?"
Anh đáp: “Vì em là vợ anh!”
Chu Mẫn vẫn không vui: “Xinh đẹp còn phân biệt vợ với không phải vợ à?”