Chu Mẫn để điện thoại xuống, nhìn xuống đồng hồ, vô thức cầm điện thoại lên định gọi điện thoại cho Diệp Minh Bắc, sau đó tay lại ngừng, cười tự giễu. Quên mất thời này còn chưa có điện thoại di động, thói quen gọi điện thoại mọi lúc mọi nơi trước kia vẫn không đổi được.

Lúc này, Diệp Minh Bắc đang theo dõi địa điểm tổ chức buổi trình diễn thời trang. Từ lần anh ta độc lập hoàn thành buổi trình diễn thời trang thì về sau những chuyện như này Chu Mẫn đều giao cho anh ta làm.

Tuy rằng phải cử hành buổi trình diễn thời trang ngay tết âm lịch, còn phải làm công tác chuẩn bị trước nhưng Diệp Minh Bắc không muốn đến lúc đó sẽ hấp tấp, vội vàng nên đã bắt đầu theo dõi từ bây giờ. Đáng tiếc đã nhìn nhiều chỗ nhưng đều không vừa lòng, không phải giá rất cao thì chính là không phù hợp yêu cầu của anh ta, ví dụ như nơi trước mặt, chính là giá quá cao.

Diệp Minh Bắc thử thuyết phục đối phương: “Có thể tính rẻ hơn chút không?”

Người phụ trách là nữ, hai mươi tuổi, tự xưng là cô Trình.

Cô Trình cười, nói: “Anh Diệp, giá này là rẻ nhất rồi. Diện tích lớn thế này, tôi dám nói anh không tìm được giá tốt hơn chỗ chúng tôi đâu. Anh tổ chức buổi trình diễn thời trang, tôi cảm thấy có thể chứa được một số lượng người vẫn tốt hơn. Nơi đây có thể chứa dưới một nghìn người, đắt một chút cũng đáng giá mà."

Diệp Minh Bắc nghe quen lời thế này rồi, không giống ngày xưa sẽ cảm thấy đối phương nói cũng đúng, từ chối chính là tổn thất của mình, còn nữa, người ta nhiệt tình như vậy, mình cũng không nên từ chối. Mặt khác, từ chối giống như ra vẻ mình không có tiền, thật mất mặt, nhưng bây giờ không giống nữa, mặc kệ đối phương nói cái gì anh ta đều có thể bình tĩnh, dửng dưng.

Diệp Minh Bắc khách khí nói: “Cô Trình nói cũng đúng, nhưng mà thật sự là tài chính chúng tôi có hạn. Nếu không thể rẻ hơn chút, vậy thì thật ngại quá, tôi đi xem chỗ khác vậy.”

Cô Trình cũng lộ ra vẻ tiếc nuối, nhìn đồng hồ: “Đã đến giờ cơm rồi, như này đi, tôi mời anh Diệp ăn bữa cơm đạm bạc, có được không? Anh Diệp dù bận rộn cũng phải ăn cơm chứ. Hơn nữa, coi như là anh Diệp có những chỗ khác cần xem thì người ta cũng phải ăn cơm mà.”

Đương nhiên là Diệp Minh Bắc từ chối, không quen không biết mà ăn cơm cái gì chứ!

Nhưng lời tiếp theo của cô Trình đã khiến anh ta dao động, cô ta nói: “Anh Diệp, thật sự về giá cả chúng ta có thể bàn lại, hay là vừa ăn vừa nói chuyện nhé?

Diệp Minh Bắc đã xem rất nhiều nơi rồi, đúng là đã nhìn trúng nơi này. Diện tích lớn, giao thông thuận tiện, chủ yếu chính là tòa nhà cao ốc này trông cao lớn, ở đây cử hành hoạt động thương nghiệp cũng khiến cho người ta có cảm giác phẩm cách rất cao. Thời trang ấy, cần hoàn cảnh kim quang lóng lánh, ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc giống như này mới tốt. Đây là Chu Mẫn nói, anh ta cảm thấy nơi đây rất phù hợp yêu cầu Chu Mẫn. Vì vậy khi nghe cô Trình nói như vậy, sau một lúc do dự, quyết định đáp ứng.

Anh ta cảm thấy để con gái nhà người ta mời mình cũng không hay, Diệp Minh Bắc nói: “Vẫn là để tôi mời cô Trình đi.”

Cô Trình cười, đồng ý: “Vậy tôi tìm chỗ.”

Nửa tiếng sau, cả hai ngồi trong một nhà hàng tây bật nhạc Bruce.

Diệp Minh Bắc nhìn quanh trái phải một cái, phản ứng đầu tiên chính là lo lắng tiền trong túi quần mình không đủ.

Cô Trình tìm vị trí gần cửa sổ, hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh Diệp tới chỗ như thế này ăn cơm đúng không?”

Anh ta đáp: “Lúc trước tôi và người tôi yêu đã tới một lần.” Diệp Minh Bắc vốn muốn nói vợ, nhưng đến bên miệng lại sửa lại.

Cô Diệp kinh ngạc nói: “Anh Diệp đã kết hôn rồi à? Thật sự không nhìn ra!”

Anh ta đáp: “Con gái tôi sắp một tuổi rồi.”

Diệp Minh Bắc nói xong, nhận menu đưa tới bồi bàn.

Anh ta nhìn giá cả trong đó, quả nhiên là đắt chết đi được!

Diệp Minh Bắc đưa menu cho cô Trình: “Cô Trình ăn gì không, cô chọn trước đi.”

Cô Trình lật qua nhìn một chút, sau đó chọn món mình muốn. Diệp Minh Bắc cũng đã chọn xong, bồi bàn ghi chép lại rồi rời đi.

Cô Trình cười, nói: “Anh Diệp còn trẻ vậy mà đã lấy vợ sinh con. Gia đình nhất định rất mỹ mãn.”

Diệp Minh Bắc cười gật đầu, trong nội tâm còn suy nghĩ, còn trẻ đã lấy vợ sinh con và gia đình nhất định sẽ mỹ mãn có quan hệ gì thế?

Cô Trình rất hay nói, hỏi tiếp: “Nghe khẩu âm anh Trình không giống người thủ đô.”

Diệp Minh Bắc nói: “Tôi từ nơi khác đến, đã đến thủ đô sắp hai năm rồi.”

Cô Trình rất hiếu kỳ, hỏi tiếp: “Không biết quê quán anh Trình là ở đâu?”

Kế tiếp chính là cô Trình kinh ngạc ngoài ý muốn. Trời ạ! Anh Diệp là nông dân, thực sự không nhìn ra. Còn nữa, người yêu anh Diệp là người tri thức, còn là sinh viên, họ cũng đã có con, thật là lãng mạn!

Nói chuyện và ăn cơm Tây, Diệp Minh Bắc rất là ngốc nghếch cầm lấy dao nhỏ và nĩa ăn, nhìn cô Trình đang cười không ngừng.

Cô ta nói: “Trông anh Diệp có vẻ không thường ăn cơm Tây.”

Diệp Minh Bắc hào phóng thừa nhận: “Tôi ăn không quen, cũng ăn không đủ no. Còn nữa, dao nĩa cầm cũng bất tiện.”

Cô Trình mỉm cười nói: "Ăn thêm mấy lần là ổn thôi."

Diệp Minh Bắc không muốn nói nhảm với cô ta nữa, hỏi tới giá cả sân, cô Trình nói: “Không biết anh Diệp có thể chấp nhận giá bao nhiêu?”

Diệp Minh Bắc suy nghĩ một chút, nói một con số.

Cô Trình suy tư chốc lát, nói: “Giá này có hơi thấp quá.”

Diệp Minh Bắc cười khổ: "Cô Trình chiếu cố cho, nông dân chúng tôi đến thủ đô làm chút chuyện cũng có cái khó."

Diệp Minh Bắc nói cũng cảm thấy mình có chút xấu hổ.

Cô Trình cười, nói: “Anh Diệp cứ nói mình là nông dân, nhưng tôi đâu thấy giống đâu, nào có nông dân nào làm thời trang chứ.”

Diệp Minh Bắc thành khẩn nói: “Là thật. Cái này không cần phải lừa cô."

Cô Trình nhấp một ngụm cà phê, nói: “Anh Diệp rất thật thà, người bằng lòng thừa nhận mình ở nông thôn giống như anh cũng không nhiều. Tôi đã thấy nông dân rồi, nhưng họ rất sợ người ta biết mình là nông dân.”

Diệp Minh Bắc lắc đầu nói: “Ở đâu thì nói ở đó, cái này không có gì mà giấu giếm. Hơn nữa, tôi cũng không thấy nông dân có gì không tốt hay là kém người khác một bậc. Nói vui thì không có nông dân trồng trọt, thì làm gì có người thành phố nào đỏm dáng được?”

Cô Trình cười: “Anh Diệp thật sự rất hài hước."

Diệp Minh Bắc thoải mái nói: “Đây là của lời thật lòng tôi. Con người không thể không ăn cơm, chỉ có ăn no rồi mới có thể nghĩ tới cái khác."

Cho dù lúc Diệp Minh Bắc vừa đến Bắc Kinh thì cũng chưa từng cảm thấy bản thân mình là nông dân là mất mặt. Anh ta không hiểu lắm, vì sao nông dân trong thành phố tự ti vậy.

Cô Trình lắc đầu, nói: “Anh Diệp nói cũng đúng, nhưng chắc có lẽ sẽ có rất nhiều người không nghĩ vậy. Mọi người dễ quên gốc lắm. Tôi dám nói, ở thủ đô, từ đời thứ ba trở lên tất cả đều là dân trồng trọt, đáng tiếc bây giờ bọn họ không trồng nữa nên không đi làm ruộng nữa.”

Vì để thuận lợi nắm được cái sân này, Diệp Minh Bắc không thể không kiên nhẫn nói: “Ý cô Trình chính là ông bà cô cũng làm nông sao?”

Cô Trình lẽ thẳng khí hùng mà nói: “Đó là đương nhiên! Ông nội tôi đến bây giờ vẫn còn đang làm nông đây!”

Diệp Minh Bắc nhìn ăn mặc của cô Trình, làm thời trang đã lâu vậy rồi nên anh ta cũng có chút hiểu biết về trang phục. Đồ cô Trình mặc nhìn như bình thường nhưng trên thực tế không bình thường, dựa theo lời Chu Mẫn nói chính là hạ bớt xa hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play